Tác giả: Truyện Xưa

Hồi 06: Huyết đao lão tổ

Địch Vân thấy người vây quanh mỗi lúc một đông, càng khó thoát thân, giương đao lên thét: – Mau lui ra cho ta! Nách bên trái cắp chiếc mái chèo, xông ra góc phía Đông. Đám người vây quanh hét lên chạy tứ tán. Bốn tên công sai kêu lên: – Thái hoa dâm tăng, chạy đi đâu? Rồi tức tốc đuổi theo. Địch Vân phạt xiên đơn đao, đã chém bị thương một tên công sai. Tên này […]

Hồi 05: Canh chuột – Liên Thành quyết

Từ Giang Lăng về xuôi, địa thế bằng phẳng, Trường Giang chảy quanh co giữa vùng Tương – Ngạc (Hồ Nam – Hồ Bắc) cuồn cuộn về đông, con thuyền nhỏ theo dòng sông bập bềnh trôi xuôi. Hai bờ Trường Giang, các thị trấn làng mạc lướt qua hai bên thuyền. Những chiếc thuyền giương buồm từ thương du xuôi về, từng chiếc từng chiếc vượt qua con thuyền nhỏ của Địch Vân. Khi lướt qua con thuyền nhỏ, […]

Hồi 04: Không Tâm Thái

Đinh Điển liếc nhìn ba người kia, hỏi: – Huynh đệ, bốn chữ số huynh mới đọc, đệ nhớ kỹ chưa? Địch Vân thấy ba kẻ địch nhân đã đến gần, vây thành một hình vòng cung, trong đó một người cầm đao, một người cầm kiếm, còn một người tuy là tay không nhưng vẻ mặt u ám, thần sắc trông rất dễ sợ. Địch Vân chăm chú nhìn, chưa đáp câu hỏi của Đinh Điển. Đinh Điển lớn […]

Hồi 03: Người thanh như cúc

Buổi trưa ngày hôm sau, có mười bảy phạm nhân bị liên tục đưa tới phòng giam. Cao có thấp có, già có trẻ có, bộ dạng mới nhìn đã biết ngay là nhân vật giang hồ. Phòng giam chật ních chỉ có thể ngồi bó gối. Địch Vân thấy người đến càng ngày càng nhiều tự dưng cảm thấy kinh sợ, biết rằng những người này đều là đến để đối phó với Đinh Điển. Huynh ấy đã nói […]

Hồi 02: Tù tội – Liên Thành quyết

Trong tiếng binh khí “đinh đinh đang đang”, bạch quang lấp lánh, từng thanh trường kiếm theo nhau bay lên, một thanh rớt vào trong đám người đứng xem, đám tôi tớ hốt hoảng co rúm lại, một thanh rơi trên bàn tiệc. Trong khoảnh khắc bốn thanh trường kiếm trong tay Bốc Viên, Ngô Khảm, Phùng Thản, Thẩm Thành đều bị Địch Vân dùng “khử kiếm thức” đánh bay đi. Vạn Chấn Sơn đập mạnh hai tay xuống bàn, […]

Hồi 01: Nhà quê ra tỉnh

Chát! Chát chát chát! Chát! Chát chát! Hai thanh kiếm gỗ vù vù giao đấu, phát ra những âm thanh chát chúa. Có lúc lặng phắc một hồi khá lâu, có lúc lại vang lên dồn dập. Trên một sân phơi thóc, trước một ngôi nhà ngói nhỏ ba gian ở làng Ma Khê, phía Nam Nguyên Lăng thuộc Tương[1] Tây, một đôi thanh niên nam nữ tay cầm kiếm gỗ đang tỉ thí. Trên chiếc ghế thấp trước nhà, […]

Hồi 09: Người đẹp chơi cược lớn – Chuyện cũ giải oán sâu

Nghe “keng” một tiếng, vật gì đó đụng vào lưỡi đao. Cây Chiết thiết đao lập tức rớt xuống đất. Bên cạnh Tiêu Công Lễ đã xuất hiện thêm một người. Ai cũng thấy đây là một thiếu niên mày rậm mắt to, da dẻ đen nhẻm, chỉ khoảng hai mươi tuổi. Nhưng thiếu niên này đến bên Tiêu Công Lễ như thế nào, thì không ai nhìn thấy rõ ràng. Dĩ nhiên thiếu niên đó chính là Viên Thừa […]

Hồi 08: Dễ phá uy cường địch – Khó hiểu dạ nữ nhi

Thanh Thanh “hừ” một tiếng, lạnh nhạt hỏi: “Sao không đuổi theo mà vẫy tay nữa đi?” Viên Thừa Chí ngẩn ra, không hiểu câu này ý nghĩa ra sao. Thanh Thanh giận dữ nói: “Lưu luyến mãi không muốn chia tay như thế, sao không đi cùng cô ấy cho xong?” Viên Thừa Chí bây giờ mới hiểu. Chàng bèn nói: “Lúc nhỏ ta từng gặp nguy nan, được mẹ cô ấy cứu giúp. Hai ta từ nhỏ đã […]

Hồi 07: Phá trận nhờ bí kíp – Bản đồ chỉ kho tàng

Bọn Kỳ Tiên Phái đã từng chứng kiến võ công của Viên Thừa Chí thì còn đỡ, chỉ tội cho đám bang chúng Du Long Bang. Xưa nay chúng vẫn coi Lữ Thất tiên sinh như một vị thiên thần, bây giờ thấy Viên Thừa Chí còn quá trẻ mà chỉ cất tay đã đánh cho lão đại bại cúp đuôi bỏ chạy, đều không khỏi chấn động hồn xiêu phách tán. Tuy nhiên người bị chấn động nhất là […]

Hồi 06: Vượt tường thành duyên nghiệt – Bày trận khốn lang quân

Ôn Nam Dương nói: “Chuyện này đã hai mươi năm rồi, lúc đó ta mới hai mươi sáu tuổi. Gia gia bảo ta đi Dương Châu để giúp Lục thúc một tay.” Viên Thừa Chí nghĩ: “Nhà họ Ôn ở Tịnh Nham bây giờ còn Ngũ Tổ, thì ra trước kia có sáu anh em.” Ôn Nam Dương tiếp: “Khi đến Dương Châu ta không gặp Lục thúc. Một đêm ta đi làm ăn, không cẩn thận nên thất thủ.” […]