Tác giả: Truyện Xưa

Chương 117: Ngăn việc tu hành, hai gái đẹp cố giữ viên ngọc

Ngăn việc tu hành, hai gái đẹp cố giữ viên ngọc Thích họp bạn xấu, một con hư coi giữ việc nhà Vương phu nhân sai người đi mời Bảo Thoa sang để bàn. Bảo Ngọc nghe nói có ông sư ở ngoài, một mình vội vàng chạy ra, gọi ồn lên – Sư phụ ở đâu? Gọi một hồi lâu, không thấy vị hòa thượng, Bảo ngọc phải chạy ra phía ngoài, thấy Lý Quý cản đường không để […]

Chương 116: Được ngọc thiêng, nhận thấy duyên tiên nói ảo cảnh

Được ngọc thiêng, nhận thấy duyên tiên nói ảo cảnh Trọn đạo hiếu, đưa linh cữu mẹ về cố hương Bảo Ngọc nghe Xạ Nguyệt nói, liền ngả người ra đằng sau, mê man bất tỉnh, làm cho bọn Vương phu nhân khóc lóc ầm ĩ. Xạ Nguyệt biết mình lỡ lời, gây ra tai vạ, nhưng lúc đó, Vương phu nhân cũng không kịp mắng chị ta. Xạ Nguyệt vừa khóc vừa định sẵn trong bụng “nếu cậu Bảo […]

Chương 115: Tri lời thiên lệnh, Tích Xuân thề vẫn giữ chí xưa

Tri lời thiên lệnh, Tích Xuân thề vẫn giữ chí xưa Tên người dù giống nhau, Bảo Ngọc không coi là tri kỷ Bảo Ngọc biết mình lỡ lời, bị Bảo Thoa bẻ lại, đang tìm cách lấp liếm. Bỗng thấy Thu Vân đến thưa – Ông lớn ở nhà ngoài gọi cậu đấy. Bảo Ngọc vội vã đi ngay đến chỗ Giả Chính. Giả Chính nói – Ta gọi mầy không có việc gì khác là hiện mầy đang […]

Chương 114: Vương Hy Phượng trải qua cơn ảo nhớ lại Kim Lăng

Vương Hy Phượng trải qua cơn ảo nhớ lại Kim Lăng Chân ứng Gia được đội ơn vua về chầu ngọc khuyết Bảo Ngọc, Bảo Thoa nghe nói bệnh Phượng Thư nguy cấp vội vàng ngồi dậy. A hoàn cầm đèn chờ sẵn. Đang định đi ra, thì thấy bên Vương phu nhân sai người đến nói – Mợ hai Liễn nguy lắm rồi, nhưng chưa tắt thở. Mợ và cậu hãy khoan sang. Bệnh mợ hai Liễn có phần […]

Chương 113: Ăn năn lỗi trước, Phượng Thư nhờ cậy già Lưu

Ăn năn lỗi trước, Phượng Thư nhờ cậy già Lưu Quên hẳn hiềm xưa, Tử Quyên cảm thương Bảo Ngọc Dì Triệu mắc bệnh ở chùa Thiết Hạm, thấy ít người lại, càng nói nhảm. Mọi người đều ngơ ngác khiếp sợ. Hai người đàn bà đỡ cho dì Triệu quỳ ở dưới đất. Dì ta nói rồi lại khóc, có lúc bò ra giữa đất xin tha tội và nói – Ông đánh tôi chết mất! Ông râu đỏ […]

Chương 112: Sống đầy oan nghiệt, Diệu Ngọc bị giặc cướp đi

Sống đầy oan nghiệt, Diệu Ngọc bị giặc cướp đi Chết vì hiềm thù, dì Triệu sa xuống âm phủ Phượng Thư bảo trói bọn đàn bà canh đêm giao cho quan doanh tra hỏi, chúng qùy lạy xin tha tội. Lâm Chí Hiếu cùng Giả Vân nói – Ông lớn sai chúng ta coi nhà, vô sự là may, bây giờ sinh chuyện, trên dưới đều có lỗi, ai cứu được các người. Nói đến chuyện con nuôi Chu […]

Chương 111: Gả Uyên Ương theo chủ lên chầu trời

Gả Uyên Ương theo chủ lên chầu trời Hầu chó lớn đem người về cướp của Phượng Thư nghe a hoàn nhỏ nói, vừa sốt ruột vừa tức giận, lại đau lòng, bất giác thổ ra một cục máu rồi mê man ngồi phệt xuống đất. Bình Nhi vội vàng tới đỡ và gọi người từ từ dìu về phòng. Đặt nằm trên giường, rồi lập tức bảo Tiểu Hồng rót một chén nước đưa lên miệng Phượng Thư. Phượng […]

Chương 110: Sử Thái quân tuổi già về nơi địa phủ

Sử Thái quân tuổi già về nơi địa phủ Vương Hy Phượng sức kiệt làm mất lòng người Giả mẫu ngồi dậy và nói – Ta về nhà đây đã hơn sáu mươi năm, phúc cũng hưởng hết rồi. Từ cha con đến con cháu cũng đều tốt cả. Nhất là Bảo Ngọc, ta thương yêu nó lâu nay… Nói đến đó, bà ta mở to mắt nhìn khắp mọi nơi, Vương phu nhân đẩy Bảo Ngọc đến trước giường. […]

Chương 109: Hồn thơm chờ đợi, con Nam may được yêu nhầm

Hồn thơm chờ đợi, con Nam may được yêu nhầm Oan án trả xong, Nghênh Xuân trở về cõi lạc Bảo Thoa gọi Tập Nhân hỏi rõ duyên cớ. Sợ Bảo Ngọc đau xót sinh bệnh, liền vờ đem chuyện lúc Đại Ngọc chết bàn với Tập Nhân. Chị ta nói: – Người ta sống ở đời thì có tình có ý. Sau khi chết rồi thì tình ý đều hết. Chứ không phải lúc sống thế nào thì khi […]

Chương 108: Tiệc bày vui gượng, viện Hoành Vu mừng ngày sinh

Tiệc bày vui gượng, viện Hoành Vu mừng ngày sinh Chết vẫn say đời, quán Tiêu Tương nghe quỉ khóc Giả chính trước đây đã từng tâu xin đem nhà cửa và vườn Đại Quan nhập vào của công. Trong cung không nhận, nhưng trong vườn không có người ở, nên đành phải khóa lại. Vì vườn ấy nối liền với nhà ở của Vưu thị và Tích Xuân, rộng rãi nhưng rất vắng vẻ, cho nên ông ta phạt […]