Tác giả: Truyện Xưa

Chương 22: Đáng ghét! chỉ biết bắt nạt người ta

“Này, thương lượng một chuyện nhé. Anh có thể đừng mở miệng ngậm miệng là lại nói 32B không hả? Nó sẽ làm tôi…” Ngập ngừng một chút, môi vểnh lên, “Cảm thấy anh có ý đồ.” “Ý đồ?” Cười nhạt, trào phúng. “Sure, là ý đồ của một người đàn ông với một người phụ nữ.” Ghé sát lại, hơi thở như hoa lan. Móc một điếu thuốc ra, ngậm trong miệng, tay nghịch bật lửa bạc nhưng không […]

Chương 21: 32b thì đáng bao tiền chứ?

Những lúc như thế này, chẳng cần phải lấy trứng chọi đá làm gì. Đàm Hi ngoan ngoãn ngồi yên. Trong lòng rất rõ ràng, cô chính là hình mẫu tốt nhất cho cái gọi là “co được thì cũng duỗi được”! Lục Chinh đã sẵn sàng nổi bão rồi, thế mà vừa mới nói một câu đã lập tức đụng ngay vào cái đinh mềm. Có buồn bực nào hơn việc hai quân đang đánh nhau, bạn đã vận […]

Chương 20: Trừ phi ông đây bị mù mới có hứng thú với cô em

Trái tim nảy lên. Từ “cậu” được nói ra từ miệng cô, kiên cường và dứt khoát, lại mang một chút đe dọa và cảnh cáo, dính ba phần bướng bỉnh, bảy phần không đàng hoàng. Lục Chinh chỉ cảm thấy da đầu tê dại. “Đừng quên, là cậu ra tay với cháu trước đấy.” Người đàn ông nhíu mày. Đàm Hi giơ tay sờ lên gáy, trạng thái yếu ớt, nước trong đáy mắt bắt đầu khởi động, như […]

Chương 19: Khiêu khích ở trong xe

Đàm Hi dùng tay xoa mông nhỏ vì cô vừa bị quăng ngã vào ghế phụ lái. “Mẹ! Ném em gái nhà anh ấy!” Duỗi tay, bóp chặt lấy đường cong thon gọn của chiếc cằm thiếu nữ, Lục Chinh ghé sát lại, cười lạnh lẽo. “Tôi đã cảnh cáo cô rồi, đừng có chửi tục ở trước mặt tôi. Hửm?” Cười, cười rồi? Người ta thường nói mỹ nhân cười sẽ nghiêng nước nghiêng thành, thì ra đàn ông […]

Chương 18: Bế kiểu công chúa

Đàm Hi nôn đủ rồi mới bám vào thân cây, há miệng thở phì phò. Ánh mặt trời chói chang khiến cho cả người cũng muốn héo đi. Vừa đói, vừa nóng. Thời điểm như thế này, nếu có một nhà hàng Tây, điều hòa mát mẻ, môi trường đẹp đẽ, có một suất bò bít tết chín bảy phần ăn kèm với sốt gan ngỗng của Pháp, thêm một chai Petrus ướp lạnh thì quả thực là— Perfect (Hoàn […]

Chương 17: Rõ ràng là lưu manh

“Không phải do cô chọn.” Tiếng quát trầm lạnh khiến Đàm Hi không nhịn được mà run tay. “Này chứ… Anh là ai hả? Bà đây có về Tần gia hay không thì liên quan quái gì tới anh?” “Được người khác nhờ vả.” “Ai?” “…” “Dù sao, chẳng cần biết là ai, tôi nói không về là không về!” “Chuyện tới nước này rồi, cô tưởng có chỗ cho cô phản kháng sao?” Người đàn ông cười nhạo, ánh […]

Chương 16: Đập chết cha mày

Tay chân cùng khua khoắng mạnh mẽ. Nhưng mà cũng chẳng làm được gì, một bàn tay của người đàn ông còn khỏe hơn cả kìm sắt, dù cô có giãy giụa thế nào thì cũng chẳng ăn thua. “Buông tay!” “Ấm nước? Con khỉ?” Giọng đột nhiên trầm xuống, lạnh như băng. Đàm Hi cảm nhận được trong đó có nguy hiểm và sự cảnh cáo nên trái tim nhỏ không ngừng run rẩy. Theo tin tức ngách nhỏ, […]

Chương 15: Cấm khoe chim nơi công cộng

Trái tim nhỏ run lên, sao lại là vị tổ tông này? Chân trước vừa mới nhìn thấy “thằng em” của người ta, sau lưng người ta đã tìm ngay tới cửa. Mẹ kiếp! Còn nhanh hơn gió. Tâm tư cô nàng Đàm đảo nhanh, người này nhìn lịch sự như thế, chắc sẽ không tới đòi cô bồi thường thiệt hại tinh thần đấy chứ? “Chuyện kia…” “Là cô.” Hai người đồng thời mở miệng. “Không phải tôi!” Giọng […]

Chương 14: Dáng cao, đầu đinh

“Nhóc lấy gì chứng minh chỗ này là của nhóc?” Xoay người ngồi dậy, hai chân vắt chéo, “Trên này khắc tên của nhóc hay là dán ảnh nhóc hả?” “Hơn nữa, mụ điên là cái quỷ gì? Nhóc đang nói chị đấy à?” Đàm Hi chỉ vào mũi mình, trừng mắt. Em trai kẹo bông ngẩn mặt, trước kia khi nó nói thế mọi người đều lập tức tránh ra, hôm nay có vẻ gặp người không dễ đối […]

Chương 13: Người anh em à, đề nghị hãy đi kiểm tra nướƈ ŧıểυ đi

“Người đâu?” Bàng Thiệu Huân nhíu mày, lạch cạch khép lại bệnh án, đút cây bút vào túi ngực rồi nhìn cái giường bệnh hỗn độn, sắc mặt đen sì. “Ơ… Rõ ràng vừa rồi còn ở đây…” Tiểu Trương xấu hổ. Thậm chí, cô ta còn nghi ngờ có phải Đàm Hi cầm tinh con khỉ hay không, nếu không sao một thiếu nữ trẻ mà động một cái có thể nhảy nhót, lăn lộn như thế được? “Lập […]