Tác giả: Truyện Xưa

Chương 340: Tôi chỉ cần đàm hi

“Không phải vợ chồng?” Tần Thiên Lâm thì thầm, đôi mắt xẹt qua sự mơ hồ: “Sao lại vậy chứ? Cô ta đã đồng ý kết hôn với em rồi…” Ký ức lại quay về mùa hè năm ấy, ánh mặt trời ấm áp khiến người ta không thể mở mắt nhìn, hắn đứng ở bên hồ của trường học, gió thổi lăn tăn sóng nước. Tiếng chuông tan học vang lên, cô gái ôm lấy sách vở đi đến […]

Chương 339: Ngay từ đầu đã không phải vợ chồng (ngược tần cặn bã)

“Anh, em cùng vài người bạn đi đến trường đua ngựa, cái roi ngựa của anh có thể cho…” em mượn. Dưới ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông, Tần Thiên Mỹ đành phải nuốt hai từ sau cùng vào bụng. “Anh, em…” “Mẹ đâu?” “Trong, trong phòng.” Tần Thiên Lâm quay lên lầu, Tần Thiên Mỹ lại mở miệng gọi hắn. “Chuyện gì?” “Buổi chiều em đến trường đua ngựa, có thể cho em mượn cái roi ngựa […]

Chương 100: Rốt cuộc ai là tài xế già?

Đàm Hi khom nửa người, lúc đang kéo cổ áo ra thì bị tập kích. Cổ tay trái bị túm lấy, chai nước suối rơi xuống đất, nước bắn lên tung tóe, Đàm Hi tức giận: “Mẹ nó, mày là ai…” Ngẩng đầu được một nửa, lời nói dừng lại bên miệng, cả người cô cứng đờ, duy trì tư thế khom nửa người, tay phải vẫn đang kéo cổ áo. Ngơ ngác, ngẩn người, đờ đẫn. Anh đứng trước […]

Chương 99: Một nụ hôn lướt qua

“Xin lỗi, trẻ con không hiểu chuyện.” Đàm Hi cúi đầu, buồn bực đáp một câu, “Không sao.” Hai con ngươi đen láy của Cố Tử Hàng xoay chuyển, ghé sát vào tai chú mình thì thầm gì đó, sau đó, Cố Hoài Sâm bế đứa bé đi đến bên cạnh Đàm Hi. “Hàng Hàng nói, nó từng gặp cô.” Giọng nói dịu dàng, làm ấm lòng người nghe. “Ồ.” Đàm Hi nghĩ, ngay cả giọng nói cũng dễ nghe […]

Chương 98: Ngôn niệm quân tử, ôn kỳ như ngọc

“Thật ra, vẫn còn một cách khác rất đơn giản…” Không vội trả lời, cô lên tiếng, “Gửi đoạn ghi hình đến cục cảnh sát. Như vậy, anh và Ngụy Cương đều chạy không thoát, còn đối với tôi, hốt trọn một mẻ.” “Xùy… cô nghĩ quá ngây thơ rồi đấy.” Ân Hoán tỏ vẻ chế giễu. “Tôi biết, Ngụy Cương vừa bái một đại ca mới, người này có một chút quan hệ với cục cảnh sát, anh cảm […]

Chương 97: Anh chàng đẹp trai khác người

“Nghe giọng điệu của cô, hình như đã đoán được tôi sẽ tìm cô.” “Dĩ nhiên rồi, anh Hoán ạ!” “Gọi anh Hoán nghe vẫn thấy êm tai nhất!” Đàm Hi không nói gì, chỉ cười hơi âm trầm. “Sao thế, tôi nói sai à?” “Ý anh muốn nói với tôi, cho dù có bị bán cũng phải mang ơn anh, cảm thấy rất vui vẻ đúng không?” Ân Hoán kêu oan, “Làm gì có! Cho tôi mười lá gan […]

Chương 96: Đêm cô đơn khó nhịn, cùng “high” với nữ thần

“Có việc gì à?” Mở ra, dựa người vào cửa… Tần Thiên Mỹ xách theo hai túi giấy, lắc lắc, “Đưa giày cho mày.” Đàm Hi ồ một tiếng, giơ tay nhận lấy. Tần Thiên Mỹ lùi về sau một bước, tránh tay cô ra, “Không mời tao vào trong ngồi à?” Trong lòng dấy lên sự cảnh giác, đổi một thế đứng thoải mái hơn, Đàm Hi cười đầy ngả ngớn. “Làm á? Tôi lại không giỏi món đó…” […]

Chương 95: Chỉ vì một xiên thịt dê nướng?

Rời khỏi ngân hàng, chuyện đầu tiên phải làm là lao thẳng đến trung tâm thương mại. Bây giờ, tuy cô không được xem là eo buộc bạc triệu nhưng cũng có thể coi là có tiền trong người, Đàm Hi cảm thán, ngàn tốt trăm tốt, vẫn cứ có tiền là tốt nhất! “Chào cô, cô có loại máy mình yêu thích chưa ạ? Trên quầy có vài mẫu, có thể trải nghiệm miễn phí.” Nhìn các loại di […]

Chương 94: Quen biết lưu diệu

“Trước đây chính anh muốn chia tay, chia tay thì chia tay…” Cô nàng Đàm ra khỏi nhà đón ánh mặt trời, vừa đi vừa hát, chiếc balo nhỏ sau lưng lắc lưng theo nhịp. Lưu Toàn đang dạy bảo một đám thủ hạ, thì bị tiếng ca “tuyệt diệu” từ phương xa vọng đến làm ngắt quãng, mặt mũi lập tức trở nên đen thui. “Yo, là anh à, đội trưởng Lưu. Mới sáng sớm đã mở đại hội […]

Chương 93: Người đẹp bị đuổi ra khỏi nhà

“Thiên Lâm, có phải… em đã nói sai gì không?” Rụt rè, nũng nịu. Con ngươi hắn tối sầm, không rõ cảm xúc. Một lúc sau, “Đi xuống!” Cô ta hơi sửng sốt, “Anh yêu à, anh…” “Đừng để tôi phải nói lại lần thứ hai.” “Mì xong rồi.” Thím Vương xuất hiện đúng lúc phá vỡ không khí gượng gạo khó xử của hai người. Cô ta đứng dậy, lắc lư cặp mông đầy đặn và ngồi xuống vị […]