Tác giả: Truyện Xưa

Chương 360: Sự quẫn bách của tôn dương

Tôn Dương vội vàng giữ tay kéo lại, đặt vali nằm ngang giúp cô. Vệ Ảnh ghé sát người vào anh, cười tươi như hoa: “A Dương, anh thật tốt!” Tôn Dương vỗ đầu cô, ánh mắt ánh lên sự hết cách: “Sau này cẩn thận một chút, dụng cụ bên trong hư rồi phải mua cái mới, giá cả không hề rẻ đâu.” “Biết rồi biết rồi, anh đó, càng ngày càng dài dòng, sắp trở thành ông cụ […]

Chương 359: Nhị gia giận dỗi, gặp lại tiểu ảnh tử

“Nếu nhất định phải đi thì sao?” Âm sắc của anh trầm thấp, dường như còn xen lẫn thứ cảm xúc gì khác nữa. Đàm Hi không nói gì, nhưng cũng không cười nữa. Bàn tay to nắm chặt vai, Lục Chinh lật cô lại xoay sang hướng mình: “Nói chuyện.” “Không đi.” Anh nghiến răng, buông cô ra, ngồi dậy bắt đầu mặc quần áo, sau đó đóng sầm cửa bỏ đi, suốt cả quá trình không nói một […]

Chương 358: Anh trêu tôi ghẹo, cam tâm tình nguyện mắc câu

Mãi đến khi lòng bàn tay chạm vào bờ ngực nóng bỏng phía sau lớp áo kia của anh, Đàm Hi mới bừng tỉnh trở lại. Cổ tay phải bị Lục Chinh túm lấy, ép buộc đặt lên ngực của anh. Ực ực… Nuốt nước bọt. Nam sắc trước mặt, cho dù là ni cô cũng không kiềm chế được, ok? Huống hồ gì cô lại là một đứa háo sắc! Quá hấp dẫn, quá tà ác, quá xấu hổ! […]

Chương 357: Gọi anh là anh trai đấy, sau này phải bảo kê cho em

“Mẹ nó cô bị bệnh à?” Cậu Vương chưa bao giờ bị tủi nhục như thế này. Tuy Vương Gia không nắm nhiều quyền hành như Tống Gia, nhưng trong đám con cháu có rất nhiều người nắm giữ quyền chức, nếu đặt vào thời xưa cũng được xem như một danh gia vọng tộc cao sang phú quý. Vương Hoành là người có năng lực nhất trong lứa trẻ, lại là con cả, trình độ được cưng chiều không […]

Chương 356: Đã nói rồi, anh rất đáng đánh

“Chuyện này với sức của một mình Vương Hoành khó có thể làm được, không có nội ứng ngoại hợp sao có thể gọi là “phản quốc” được?” Anh nói rất nhẹ nhàng, nhưng Thời Cảnh nghe ra chỉ cảm thấy nặng nề, sự an nguy của Lục Chinh liên quan đến ba nhà Bàng Lục Tống, có thể gọi là chạm vào một bộ phận nhỏ nhưng ảnh hưởng đến toàn thân. Trước đây, không phải không có những […]

Chương 355: Đã từng, nhị gia vs tước gia

Không hiểu sao, cô bé này lại khiến anh bất giác muốn tiếp cận, thậm chí… muốn thân thiết. Vợ bạn không được đụng, Thời Cảnh kịp thời dừng lại suy nghĩ bậy bạ trong đầu, Ừm, cô nhóc là của lão Lục, của lão Lục… “Người anh em,“ Thời Cảnh nói với vẻ trịnh trọng, “Việc này, cậu thật sự làm chưa đủ tốt rồi.” Lục Chinh lạnh lùng nhìn anh một cái. “Đừng trừng tôi, tôi nói thật. […]

Chương 354: Quân y gì chứ, kỳ lạ

Trong gương một nam một nữ đứng đấy, trên cổ đều quàng chiếc khăn màu đỏ. Đàm Hi cao một mét bảy, so với nữ sinh thì cô thuộc diện cao rồi, nhưng đứng với Lục Chinh cao lớn vẫn không đủ, rõ ràng là ngự tỷ ăn chơi, thế mà lại có cảm giác như chú chim non bé nhỏ cần che chở vậy. “Dựa vào cái gì chứ?” Đàm Hi chu mỏ, không phục. Lục Chinh nhìn cô: […]

Chương 353: Có người bám lấy không buông

Tống Thanh đương nhiên biết chuyện không đơn giản như vậy. Chu Hàng của ngày hôm nay và người mà anh Cả miêu tả khác nhau một trời một vực. Già mà cường tráng, oai phong uy nghiêm. Thật sự không thể nào hình dung người đó với hình ảnh loại tiểu nhân gian trá đó được. Điều “ngoài ý muốn” không nên xảy ra, chắc hẳn đã xảy ra rồi. “Sau khi ba chuyển về thủ đô, Chu Hàng […]

Chương 352: Chị, đừng đùa nữa

Tống Thanh nhìn cậu em với ánh mắt mơ màng, “Sao chị cứ cảm thấy, em đang tẩy não chị?” “Chị, kệ có tẩy hay không, chị thấy lời của em đúng không đã!” “Nghe có vẻ… cũng có chút lý đó.” “Chỉ một chút?” “Thêm một tí nữa?” Tống Bạch trầm mặt, quay đầu không nhìn cô, vẻ kiêu ngạo làm người ta thương. “Đừng mà…” Tống Thanh lắc tay anh, “Không phải chị không tin em, chị chỉ […]

Chương 351: Bởi vì người đàn ông của em lợi hại

Học qua? Đó đều là chuyện của kiếp trước, nói ra chả ai thèm tin. Chưa học qua? Vậy mà dám đua xe, muốn chết sao? “Thấy người ta lái.” Nghĩ tới nghĩ lui, Đàm Hi chém gió ra được một câu trả lời như vậy. Hiển nhiên là Lục Chinh không đồng ý rồi, sắc mặt vốn dĩ lạnh lùng nay càng lạnh, ánh mắt bén nhọn như dao. “Giỏi thật đấy! Chỉ nhìn thôi em đã biết lái […]