Tác giả: Truyện Xưa

Chương 155: Thịt ngon trước mắt, anh có dám ăn không?

“Hút thuốc, say rượu, trốn học, chửi bậy, mỗi lần trừ 100, đánh nhau, ẩu đả, đêm không về ngủ, khiêu khích người khác phái, mỗi lần trừ một nửa.” Đàm Hi trợn mắt há mồm. “À, còn có một tình huống nữa, trừ sạch không còn xu nào luôn.” “Tình… tình huống gì?” Nuốt nước bọt. Người đàn ông duỗi tay chỉ đỉnh đầu mình, “Nơi này xanh ngợp.” Đàm Hi: “…” “Anh không tin em thế à, sợ […]

Chương 154: Chế độ gia trưởng mới online

Bầu trời cao và xanh, trong vắt không một gợn mây. Hai cô gái được sắp xếp gặp nhau ở một quán trà. Ân Hoán dẫn vợ mình tới trước, Đàm Hi tới ngay sau đó. Bốn mắt nhìn nhau, Đàm Hi vừa liếc mắt đã nhận được người, mà Sầm Uất Nhiên cũng y như thế. “Không khéo không thành sách.” “Đúng là có duyên phận.” Hai người đã từng gặp nhau thoáng qua trước cửa quán lẩu Dư […]

Chương 153: Vợ ơi, em đừng giận nữa!

Lúc Ân Hoán quay lại thì tóc vẫn còn đang ướt sũng, cứ để nguyên thế mà rúc vào trong chăn. Sầm Uất Nhiên rút cái khăn lông trên đầu giường ném qua cho hắn, “Lau khô đi.” “Đâu cần để ý lắm thế làm gì…” “Anh có lau hay không hả?” “Lau! Anh lau là được chứ gì?” Túm lấy khăn lông rồi trùm lên đầu vò loạn một hồi. “Khô rồi, khô rồi…” Vất khăn, chui vào chăn, […]

Chương 152: Mau cất em vào trong bát đi

Mì sợi nóng hầm hập ra khỏi nồi, vừa ghé mũi lại ngửi đã thấy thơm nức. Đàm Hi thò tay ra liền bị người đàn ông cản lại, “Để anh.” Nói xong liền bưng hai cái bát đi ra ngoài, Đàm Hi lấy đũa rồi vội vàng đuổi theo. Hiện giờ đúng là cô không hợp với việc bưng đồ nặng. Đến lúc bắt đầu ăn, Đàm Hi liền xấu hổ, tay phải đau, tay trái không thuận, chẳng […]

Chương 151: Hi hi yêu kiều, không thể chống đỡ nổi

Có người có kinh nghiệm liền nói ra nửa câu kia. “Là ly rượu đó…” Cả căn phòng lâm vào yên tĩnh, ánh mắt của mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Tần Thiên Lâm, rồi sau đó chuyển sang phía cậu chủ Vương kia. “Bay bay… Ha ha… Tôi muốn bay…” Cả một phòng lớn như thế mà chỉ có tiếng cười điên khùng của cô gái, không biết khi nào, mọi thiết bị âm thanh đã bị […]

Chương 150: Chồng bà gọi điện thoại đấy

Lúc hai người về đến nhà, trời vẫn chưa tối hẳn. Vú Trương nghe thấy tiếng mở cửa thì vội vàng từ ban công trở vào, trong tay còn cầm một ấm nước. “Cậu Lục về rồi.” “Vâng.” Đàm Hi ló đầu ra từ sau lưng anh, “Vú Trương, chẳng phải vú bận về trông cháu hay sao ạ? Còn chưa đi ư?” “Đang chuẩn bị về đây, nhớ ra hai ngày nay chưa có ai tưới nước cho hoa […]

Chương 149: Lục chinh, em nói em đau!

“Đều là hiểu lầm thôi.” Nghiêm túc, vẻ mặt cực kỳ thành khẩn. Người đàn ông không nói gì, vẫn nhìn cô chằm chằm. Đàm Hi hoảng hốt. Nghĩ rồi lại giơ tay định kéo bàn tay đang giữ lấy cằm mình ra nhưng lại chẳng lay chuyển nổi. Lại kéo, còn dùng thêm sức. Vẫn không động nổi. “Đau…” Cô bẹp miệng, nước mắt như sắp tràn khỏi bờ. Lục Chinh thở dài, cầm lấy tay nhỏ của thiếu […]

Chương 148: Nhị gia đến, không thể trốn nổi

Lại nói, Trần Khải không gặp được Đàm Hi, đành phải xách hộp cơm giữ nhiệt lên văn phòng, sau đó lại vội vàng trở về phòng họp tiếp tục nghe báo cáo. “… Hôm nay tạm dừng ở đây.” Lục Chinh dẫn đầu rời đi, thư ký Trần theo sát phía sau. Còn đang ấp úng chưa biết phải nói thế nào thì BOSS đã lên tiếng trước— “Là ai?” Trần Khải trả điện thoại lại cho anh, “Lễ […]

Chương 147: Tranh chấp trong phòng bệnh

“Còn cách nào khác đâu, tính chất nghề nghiệp mà.” “A…” Động tác của Bàng Thiệu Huân hơi dừng lại, “Đau à?” “… Một chút.” “Thế này thì sao?” Anh lại chuyển sang dùng nhíp gắp mấy sợi vải dính trên miệng vết thương ra. “Đỡ hơn một chút.” “Giờ tôi sẽ dùng cồn i-ốt khử trùng, cô cố gắng chịu đau nhé.” “Oh.” “… Thế nào rồi?” Đàm Hi nghiến răng, sau một lúc lâu mới bật thốt ra […]

Chương 146: Mỗi lần gặp anh đều phải đổ máu

Choang— Choang— Hai chai bia nện lên đầu hai người, máu lập tức chảy ra như trút. “Đi mau!” Đàm Hi cắn răng. Ngu xuẩn vừa thôi, lúc này mà còn đứng đần mặt ra thế! Ân Hoán nhảy dựng lên, hai chân đá vào ngực hai người kia, Mao Tử lảo đảo lùi về sau rồi ngã ngồi xuống đất, Quạ thì trợn trừng mắt rồi ngất luôn. Đàm Hi chạy trước, Ân Hoán chạy theo sau, chỉ vài […]