Tác giả: Truyện Xưa

Chương 312: Tình cờ gặp tống bạch

Ngụ ý, có việc thì tìm Hàn Uy, đừng có tìm tôi. Sầm Đóa Nhi bị lời nói không lưu tình của anh đâm thẳng vào tim đau nhói. Cô ta cắn chặt răng: “Được, hôm nào đó em nhất định sẽ tự mình tới cửa Lục Thị chào hỏi.” Đàm Hi nhìn hai người nói chuyện, trong lòng thầm than Chày Gỗ đúng là Chày Gỗ, người đẹp trước mắt mà vẫn có thể tàn nhẫn như thế. Có […]

Chương 311: Sao em nỡ lòng nào bán anh chứ?

Trong thời gian chờ đợi, Đàm Hi lại ưng mắt một bộ đồ mặc ở nhà màu xám, nhìn có vẻ khá thoải mái. Cô tưởng tượng ra khi Lục Chinh mặc nó lên sẽ phong lưu, tiêu sái tới mức nào. Cũng chịu thôi, thần thái của người này quá cứng, ngay cả đồ mặc ở nhà cũng chẳng che giấu được. “Phiền cô gói cả bộ đồ này lại.” Đàm Hi nói một câu làm cho người phục […]

Chương 310: Phát đường, cùng nhau he he he

“Thư ký Trần?” Lục Chinh nhướng mày, liếc nhìn cô một cái đầy ý vị. Đàm Hi nhếch môi, than nhẹ một tiếng: “Quả nhiên là anh ta…” Lúc này, ở thủ đô xa xôi, Trần Khải hắt hơi ba cái liên tục, lỗ tai cũng tự nhiên nóng bỏng lên: “Ai đang nhớ thương mình thế nhỉ?” Lục Chinh nghiêng người, mặt mày lạnh lùng: “Đã tới lúc này rồi mà còn nghĩ tới người đàn ông khác ư?” […]

Chương 309: Trừ anh ra, còn ai trị nổi em?

“Em cũng biết sai ư?” Giọng điệu lạnh lẽo, ý vị châm chọc rất rõ ràng. Đàm Hi chỉ hận không thể rúc đầu vào ngực, trên đường còn có người qua lại, quá mất mặt… “Thì… anh cứ buông tay trước đi đã, chúng ta đối mặt nói chuyện tử tế, được không?” Lục Chinh vờ như không thấy, sau đó lập tức xách người hất lên vai. Đàm Hi chỉ thấy trời đất đảo lộn, đến khi tỉnh […]

Chương 308: Em sai rồi, đại ca

Chu Dịch chống người ngồi dậy, quần áo ướt nhẹp, cả người rã rời. Hẵn lắc đầu, lại dùng nước lạnh lau mặt, lúc này mới chặn được cơn say bốc lên: “A, con mèo hoang nhỏ này…” Hàn Sóc trở lại phòng thì phát hiện bàn mạt chược đã bị thu hồi rồi, trên chiếc bàn tròn bày đầy đồ ăn, chay mặn, ngọt cay. Tống Bạch ngồi bên tay phải Đàm Hi. Bên trái không có ai, Hàn […]

Chương 307: Tôi biết, tên cô là tiểu dã miêu

“Đàm Hi, cô đừng có mà cho mặt mũi lại không cần!” Mắt Hề Đình tràn ngập sự thù hận. “Mặt mũi của bà mà cần cô cho à? Tưởng mình là cái cọng hành nào chứ…” “Có phải cô dụ dỗ anh ấy không? Tại sao lại làm như thế?” Đàm Hi cong môi, “Cô nói Cố Hoài Sâm ấy à…” “Cô thừa nhận rồi?” Hề Đình trừng mắt, giống như giây tiếp theo có thể há mồm ra […]

Chương 306: Đàm hi, em cần phải được dạy dỗ rồi!

Khi điện thoại đổ chuông lần thứ tám, Lục Chinh mới hơi nguôi giận. Đúng thế, anh cố ý không thèm nghe điện thoại của con cún con kia, dám cậy thế trời cao hoàng đế ở xa để làm bậy, chêu trọc Tống Bạch còn chưa đủ, lại còn chọc cả vào Cố Tam nữa chứ! Cái tên ở Tần gia đã đủ hao tâm tổn trí rồi, giờ còn lòi ra thêm hai thằng nữa. Đây là chuyện […]

Chương 305: Cục cưng chờ anh gửi tin nhắn trả lời

Chúng ta chia tay… Chia tay… Những lời này chẳng khác nào lời nguyền không ngừng vang vọng trong đầu Hề Đình, giống như một cái cưa kéo qua những dây thần kinh yếu ớt. Đến tận khi rời khỏi nhà hàng rồi, cô ta vẫn không thể hoàn hồn lại được. “Lên xe đi, anh đưa em về chung cư.” Cố Hoài Sâm ngồi trên ghế lái, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, ánh mắt dịu dàng, bất cứ lúc […]

Chương 304: Chúng ta chia tay

Hàn Sóc và Đàm Hi ở trong ký túc xá lập đội đánh quái, chờ đánh xong BOSS thì bụng đã sôi ùng ục. Quay đầu nhìn ra ngoài trời thì thấy, trời ạ, đã tối từ bao giờ rồi. “Ăn gì đây?” Đàm Hi mở trang web bán đồ ship, chuẩn bị đặt cơm. “Cậu mời à?” Cô nàng Sóc cười gian trá, không có tạo hình Smart bổ trợ nữa nên nhìn cũng không đến nỗi quá đáng […]

Chương 303: Sự uy hϊếp của lâm thuần

Giọng Lâm Thuần vẫn sắc bén như cũ, nhưng lần này lại có thêm mấy phần khắc nghiệt. Hề Đình quay đầu sang nhìn, vẫn mang ba phần cười như trước, “Trợ giảng Lâm hình như không thích nhìn thấy tôi lắm thì phải?” Đương nhiên! Lâm Thuần thầm mắng trong lòng, có điều nụ cười càng thêm hiền lành, “Sao lại nói thế chứ?” Hề Đường nhíu mày, nhìn vào đôi mắt đầy chân thành của Lâm Thuần với […]