Tác giả: Truyện Xưa

Chương 409: Đấu võ mồm với ông cụ

Đàm Hi không hề nghĩ đến những điều này. Cô không quen với cái dáng vẻ vênh váo “tôi hãnh diện tôi là cánh đàn ông theo chủ nghĩa gia trưởng“. Những lời nói khó nghe lúc nãy, cô đứng ở cửa nghe được một lúc đã chịu không nổi, khó có thể tưởng tượng được bà cụ sống như thế nào suốt những năm qua, điều này quả thật đúng là giày vò người khác? Ngay cả cô cũng […]

Chương 408: Sớm nên kết thúc rồi, tôi muốn ly hôn

Nếu cứ tiếp tục như thế, còn không biết sẽ cho ông đội cái mũ màu gì. Nhớ đến tấm ảnh chụp chung kia, trong lòng ông cụ như có một bàn tay gấu đang cào xé. Không chỉ đau, mà còn kinh tởm! Nói thế nào cũng phải mang người về! Đàm Thủy Tâm bị ông ép đến mức không thể lùi bước, sau lưng là bồn hoa, chiếc Rolls Royce rất bắt mắt dừng ở nơi cách đấy […]

Chương 407: Ông cụ lục đến rồi

Đàm Thủy Tâm sao có thể ngờ đến, sẽ gặp Tiểu Từ, và cả… Lục Giác Dân ở Bồng Lai. Vốn dĩ, bà và ông Lý đang bàn bạc xem nên cắm hoa gì vào vị trí cuối cùng, “Bà cảm thấy hoa bách hợp thế nào?” “Màu sắc có phải mộc mạc quá không?” “Có sao?” Ông Lý đưa mắt nhìn xung quanh, ra hiệu cho bà cụ tự nhìn đi. Đàm Thủy Tâm bán tín bán nghi, nhìn […]

Chương 406: Mượn sức gió, trở về thỏa mãn em

“Như nhau thôi.” Lục Chinh đáp lại. Nếu cô không xấu xa, thì sao có thể cố ý đưa số điện thoại của anh cho Vương Hoành, để hắn chủ động tìm đến tận cửa chuốc nhục chứ? “Sau đây có phải nên nói chúng ta rất xứng đôi không?” Đầu dây bên kia khựng lại, sau đó một tiếng cười trầm thấp mạnh mẽ vang lên: “Đúng là rất xứng.” Đàm Hi cười thành tiếng. Cách nhau một Thái […]

Chương 405: Dâng lên tận cửa cho anh chà đạp

“Phụ nữ, đừng tự cho mình là đúng. Ông đây không tới phiên cô dạy dỗ!” Đàm Hi chậc một tiếng: “Tài năng không bằng người khác, thì anh đầu hàng tâm phục khẩu phục luôn đi, thua mặt mũi, nhưng ít ra khí phách vẫn còn. Hôm nay chẳng qua chỉ nói có đôi câu sự thật, anh đã tức nhảy dựng lên. Vương Gia có đứa cháu như anh, không gặp tai ương mới lạ đó.” Lúc đầu […]

Chương 404: Anh không bằng anh ấy, chỗ nào cũng không bằng

Đàm Hi sửng sốt, cầm điện thoại ra nhìn vào màn hình, hiển thị một dãy số điện thoại lạ. Không đợi cô lên tiếng hỏi, đối phương tự báo danh tính: “Tôi là Vương Hoành.” “…” “Có tiện nói chuyện một lát không?” “Anh và tôi?” “Đúng.” “Có chuyện gì?” Đàm Hi thuận thế ngồi trên mép giường, tay chống ra sau, vẻ mặt thoải mái, tư thế nhàn nhã. “Tôi không liên lạc được với Nhị Gia.” Chân […]

Chương 403: Ông cụ rất bực bội

Triệu Uyển Nhiên hơi sửng sốt, nước mắt thoáng xuất hiện trong mắt, nhưng giây phút Lục Giác Dân nhìn tới, lại biến mất sạch sẽ. “Xin lỗi!” “Không sao. Tôi biết, tâm trạng của ông không tốt.” Lục Giác Dân không nói gì, giơ tay ra bưng tách trà, nhưng đột nhiên khựng lại giữa chừng, vì bỗng nhớ ra bàn trà đã bị ông hất tung, tách trà bên trên cũng vỡ theo. Triệu Uyển Nhiên chạy ngay […]

Chương 402: Tôi nói rồi, không cần bà lo!

“Đừng giả vờ nữa, tôi còn không biết ông à? Yên tâm, chuyện chúc Tết tôi chẳng để bụng đâu, ai mà chẳng có lúc không tranh thủ được thời gian…” “Đợi chút! Ông nói là tôi đi dự tiệc đầy tháng của nhà họ Lý?” Lúc này ông cụ mới sắp xếp được dòng suy nghĩ. “Đúng vậy, tôi còn thấy chị nhà nữa kìa.” Suy cho cùng vẫn là gừng già quen sóng gió, Lục Giác Dân kìm […]

Chương 401: Wechat sắp gây rắc rối

Trong khi hai vợ chồng Tiểu Lý đang mải mê tính toán, bên kia bà cụ và ông Lý cũng đang trò chuyện vui vẻ. “… Ông cũng là người Thường Châu?” “Cũng?” Ý cười của ông lý dần dần trở nên sâu hơn, “Xem ra chúng ta là đồng hương rồi!” “Trùng hợp quá!” Đàm Thủy Tâm khó kìm nén sự kích động. Bà vốn có cái tính hoài niệm chuyện xưa, khi bé lại được ông ngoại dạy […]

Chương 400: Bà cụ vừa nghe đến chắt hai mắt đã sáng bừng

Đàm Thủy Tâm biết mình đột nhiên đến tham dự là không mấy lịch sự, nhưng sức hấp dẫn của hai chữ “chắt nhỏ” quá lớn, lại cộng thêm sự nhiệt tình của ông Lý, bà cụ do dự một lúc, cuối cùng vẫn không nhịn được đi cùng. “… Đáng ra còn hơn mười ngày nữa mới đến ngày dự sinh, nhưng thằng nhóc đã không chờ đợi được chui ra rồi, đúng dịp Tết luôn.” “Vậy thì càng […]