Tác giả: Truyện Xưa

Chương 419: Chiếm trọn ưu thế, sao không thắng được

Vừa hay là câu nói không được nói ra này, chọt đúng vào con tim nhạy cảm của Chu Dịch. Mầm mống của sự ghét bỏ xuất hiện từ lần đua xe thua Đàm Hi đó. Cho nên, bạn Dương Tự đã đoán trúng rồi… Chu Dịch nghe thấy thế, chìm sâu vào suy tư, ghét cô ta chỗ nào nhỉ? Một lúc sau, cười khẽ: “Có thể là lòng tự trọng của đàn ông gây hại, không phải sao?” […]

Chương 418: Cô ấy vốn dĩ là một người rất thú vị

Đại khái do ký ức của kiếp trước ở núi Lương Sơn quá sâu sắc, Đàm Hi vừa nghe đến hai chữ “Tứ Xuyên” liền giống như chú mèo bị giẫm phải đuôi, không kiềm chế được phản ứng xù lông theo bản năng. Cô nhẹ giọng và lặp lại thêm một lần nữa. “Lúc A Phi đi chỉ nói là đi bàn chuyện làm ăn, cụ thể làm gì cũng không nói lại rõ ràng.” “Các cậu cứ thả […]

Chương 417: Ở riêng có hại cho sức khỏe

Lết đôi chân mềm nhũn, vệ sinh cá nhân xong, Đàm Hi ra khỏi phòng ngủ, đi thẳng vào phòng ăn. Cô đã ngửi thấy mùi thơm, đói quá… Tối hôm qua bị ép thành cục bột, để mặc cho ai đó nhào nặn, bây giờ nghĩ lại cảm thấy thật quá đáng! Cô đang muốn cái gì đây? Không chỉ điên cùng lão lưu manh, còn khiến mình mệt như chó, đúng là Lôi Phong phiên bản sống… “Hi […]

Chương 416: Nhị gia lái xe, hu hu hu

Lục Chinh như biết được, bất ngờ xoay đầu, vừa hay nhìn thấy động tác giương nanh múa vuốt của cô. “Có ý kiến?” “Em đâu dám… Hả? Anh tắm rồi?” Đàm Hi trợn to mắt, dưới ánh đèn, anh mặc áo choàng ngủ, tóc vẫn chưa khô, nước vẫn chảy xuống hai bên gò má. “Ừ.” Đàm Hi kéo ngăn tủ, lấy máy sấy tóc, xoay người ngồi bên mép giường, “Qua đây.” Lục Chinh muốn còn chẳng được. […]

Chương 415: Đổi ngược lại anh hỏi, em có nhớ không

Lên lầu, về nhà… Dìu bà cụ vào trong phòng nghỉ ngơi. Đàm Hi xoay người, khẽ khép cửa lại, giây tiếp theo cô trông như một chú khỉ vui vẻ nhảy lên lưng Lục Chinh, “Nói, có nhớ em không?” Lục Chinh vừa thay giày xong, vali còn đặt bên chân, thì bất ngờ bị cô quấn lấy, suýt chút nữa không thể đứng vững. Nghe thấy thế, khóe môi khẽ cong lên, “Đừng quậy” Nhưng, nói một đằng […]

Chương 414: Vứt hắn ra ngoài

Khí thế của anh quá mạnh mẽ, đôi mắt u trầm kia cứ như vực sâu vạn trượng, chỉ cần bước sai một bước thì sẽ bị thịt nát xương tan. Châu Đức Vận hừ lạnh, nhưng không dám hung hăng nữa, ý đồ thu tay về, nhưng lại không thể nhúc nhích được. “Anh… buông tay!” “Ai cho anh cái gan đến đây gây chuyện hả?” “A Chinh…” Tiếng reo vui mừng của cô phá vỡ bầu không khí […]

Chương 413: Bị đuổi ra khỏi nhà, ác ý ăn vạ

Cốc cốc “Vào đi…” Triệu Uyển Nhiên đặt tay lên tay nắm cửa, hít thở sâu, đẩy vửa bước vào. Lục Giác Dân ngồi phía sau bàn làm việc, chỉ vào vị trí đối diện: “Ngồi” “Có việc gì sao?” Ông đẩy một xấp giấy qua, cong ngón tay gõ xuống mặt bàn: “Bà xem đi, đây là vị trí cụ thể của vài cái Tứ Hợp Viện, và cả công trình ở xung quanh đó.” “Đây là…” “Bà chọn […]

Chương 412: Triệu uyển nhiên bị sỉ nhục

“Cái này ấy à… là bí mật!” “Nhóc con, ngay cả bà nội mà cũng giấu sao?” Đàm Thủy Tâm thấy rất tò mò, gạt bỏ sự lạnh nhạt lúc nãy, giờ đây chỉ cảm thấy nóng vội. Đàm Hi xua tay, bên trên vẫn còn dính bọt kem đánh răng: “Bà ngồi một lát, đợi cháu làm xong…” Lúc này bà cụ mới thả người đi, không quên dặn dò: “Bà đợi cháu đấy nhé~” Đàm Hi: “…” Xem […]

Chương 411: Ông cụ lục bị tính kế

Ối, vừa nhìn đã thấy ghê gớm rồi, một nam một nữ hôn môi nhau! Ông cụ bỗng có vẻ mặt như gặp quỷ, “Bà… bà… bà… xem cái thứ gì thế hả?” Đàm Thủy Tâm không thèm nhìn ông lấy một cái, bưng ly trà lên nhấp một ngụm, động tác nhã nhặn, thanh thoát tự nhiên, “Liên quan gì đến ông?” Lạnh nhạt như nước, giống như mặt nước phẳng lặng sau khi thuyền đã lướt qua. Trong […]

Chương 410: Tôi kêu tiểu từ tìm chỗ ở cho bà

Cuối cùng, ông Lục đóng sầm cửa bỏ đi. Bà cụ đứng giữa phòng khách, nhìn sàn nhà đầy mảnh vỡ, mất một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn lại được. “Bà ơi?” “… Không sao” Đàm Thủy Tâm xua tay, “Đầu bà hơi nhức, đi ngủ một chút đã.” “Vâng” Đàm Hi đỡ bà vào trong, cũng không khuyên nhiều. Có một vài chuyện suy cho cùng phải do bản thân nghĩ thông suốt mới được. Lại nói về […]