Tác giả: Truyện Xưa

Chương 479: Thế sao, thế thì hôn thôi

“Anh nhìn tôi cái gì hả?” Hàn Sóc hung tợn hỏi, chỉ sợ không dọa được người chạy mất… “Cô không nhìn tôi thì sao biết tôi nhìn cô chứ hả?” Chu Dịch khẽ cười, ngón tay kẹp điếu thuốc nhìn vô cùng bất cần đời. “Thế thì cũng là do anh nhìn tôi trước!” “Bởi vì cô xấu chứ sao!” Nói xong liền cười ha hả. Hàn Sóc thuận tay nắm một đống hạt lạc ném về phía hắn: […]

Chương 478: Kẻ lưu manh và cô nàng hoang dã

“Quảng trường trung tâm, shopping, chờ cậu nửa tiếng…” Nói xong liền cúp máy luôn. Hàn Sóc cầm điện thoại, trên cổ vẫn còn vắt cái khăn lông trắng, mồ hôi nhỏ tong tong trên người còn chưa kịp lau đi, “Nửa tiếng sao mà đủ? Alo? Shit…” Đại Quang đi tới, “Anh Sóc, ai trêu ghẹo anh à?” Nhị Hùng đưa nước khoáng cho hai người, cũng giữ cho mình một chai, vặn ra, uống ừng ực hai hơi, […]

Chương 477: Quyền cổ đông và quyền chọn, quyết định

Trong nháy mắt này, thậm chí anh ta còn nghĩ mình là hạng người “có mưu đồ” đầy ti tiện… Anh ta là do một tay Đàm Hi đào tạo ra, có tư cách gì mà nói điều kiện chứ? Nhưng nếu không đấu tranh cho mình cái gì đó thì anh ta lại thấy không cam lòng. Cái trước khiến cho anh ta như cảm thấy đeo gông vào người, cái sau lại làm cho anh ta tự khinh […]

Chương 476: Mục đích tới của lưu diệu, đầu tư vào thịnh mậu

Thời gian trôi qua từng giây từng phút. Khi sự nhẫn nại của mọi người sắp bị mài mòn đến cạn kiệt thì Đàm Hi lưu loát thu bút lại. Lúc này, cách lúc cô bắt đầu vẽ tranh còn chưa tới ba mươi phút. “Vãi! Trâu bò thế thật sao?” “Chắc tùy tiện cầm bút quơ mấy cái cho xong việc chăng?” “Hai mươi tư phút mười tám giây, còn chưa đến nửa tiếng nữa…” Đàm Hi đưa mắt […]

Chương 475: Dũng khí và thực lực

Lời vừa nói ra, cả phòng học lặng ngắt như tờ. Khó khăn lắm mới qua được ba giây, các sinh viên trong lớp bắt đầu chụm đầu ghé tai bàn tán. Hàn Sóc dùng khuỷu tay huých lên vai cô, khẽ hỏi: “Sao cậu không kể chuyện này?” “Éc… Quan trọng thế à? Tớ chỉ nghĩ nó là một cuộc thi bình thường thôi.” Khóe môi Hàn Sóc co giật điên cuồng: “Bà chị ơi, cho em xin đi, […]

Chương 474: Vui vẻ hợp tấu. Vẫn cứ thích em

An An gật đầu nói được. Đàm Hi và Tiểu Công Trúa lùi về ngồi xuống ghế, vừa ăn bắp rang vừa đong đưa người theo nhạc. Hàn Sóc ngẩng đầu lên: “Trăm bề sầu thương khó phân giải, dẫu lòng đã rõ ý tình nồng.” Chất giọng khàn khàn của rượu và thuốc hát giọng nam không hề có khó khăn gì. So với Trương Học Hữu tinh tế mà đa tình thì tiếng ca của Hàn Sóc lại […]

Chương 473: Cuộc thi phác họa, ăn xong đi hát karaoke

“Gặp ở căng tin nhé…” Tiếng chuông vừa vang lên, Đàm Hi liền dặn dò Nhiễm Dao một câu rồi cầm lấy sách giáo khoa nhanh chóng rời đi. “Đứng lại.” Bước chân tạm dừng, thầm than xui xẻo. Phạm Trung Dương lạnh mặt đứng sau lưng cách cô không xa. Đàm Hi xoay người, nở một nụ cười: “Thầy ạ…” “Theo tôi lên văn phòng.” “Oh.” Đàm Hi bĩu môi, theo đuôi ông thầy đi về phía tòa nhà […]

Chương 472: Tháng sau điều động người về hoa hạ

“Biết rồi.” Lục Chinh giơ tay cản gió lại, cúi đầu châm thuốc. “Tôi nói cho cậu biết, cô nàng nhà cậu ấy, ba ngày không đánh là leo lên nóc nhà lật ngói ngay. Cậu mà không nghiêm khắc lên thì chắc chắn cô ấy sẽ trèo lên đầu cậu ị phân đấy.” “Nghe ra có vẻ cậu cũng rất có kinh nghiệm ghê.” Thời Cảnh cứng ngắc. Đối với “hội tay phải” trước giờ chưa từng nói chuyện […]

Chương 471: Đại điềm điềm a chinh

Nhiễm Dao trở về trong sự hoan nghênh nhiệt liệt của ba con hàng ở ký túc xá, đặt biệt trong tình huống ai cũng có quà. Đàm Hi ôm quả chuối lớn trong lòng, đầu đầy vạch đen, “Em yêu, cậu không định giải thích cái gì à?” “Nó là một cái gối ôm mà~ có gì phải giải thích đâu?” Mắt to chớp chớp, ngây thơ vô tội? “Quan trọng là tại sao lại có hình quả chuối?” […]

Chương 470: Xa nhau, anh sẽ đến thăm em chứ?

Hai mặn hai rau, một bát canh miễn phí, tốn tám đồng của Nhiễm Dao, ăn no căng… Cô gần như phải đỡ cái bụng nhỏ của mình ra khỏi cổng trường, đang tính qua đường, một chiếc Audi chạy qua, cửa sổ hạ xuống, hiện ra khuôn mặt dịu dàng của Tống Tử Văn, “Lên xe.” Nhiễm Dao mếu miệng, không động đậy. “Sao vậy?” Anh cau mày. “Không muốn ngồi xe…” “Tại sao?” Trong lòng thắt lại, thầm […]