Tác giả: Truyện Xưa

Chương 489: Tin đồn đồng tính, đàm hi nằm cũng trúng đạn

Không hề có ý định nghe hắn biện bạch, Đàm Hi cúp máy luôn, mắng một câu “Đáng đời” rồi mới xoay người đi vào nhà. Trời đất bao la, ngủ là lớn nhất. Trong mắt Ân Hoán xẹt qua một tia lạnh lẽo nhưng lập tức tiêu tán đi, lại cầm điện thoại gọi tới một số khác, “Đưa Thanh Quỷ tới nghĩa địa ngoại thành phía Tây đi.” “Ân Hoán, Vu lão đại còn chưa lên tiếng, anh […]

Chương 488: Ôm nhau ngủ say, đừng để tôi lỗ vốn là được

Trong bóng đêm, cằm Lục Chinh gác lên cổ Đàm Hi, hai người cùng nhau cảm nhận hơi thở của đối phương. Đàm Hi trở mình, mặt đối mặt với anh. Lực đạo của người đàn ông hơi mạnh: “Đừng ngọ nguậy.” “… Anh không thể khống chế cái thứ đó được à?” “Không khống chế được!” “Vậy em sang chỗ bà nội ngủ.” “Đừng có mơ hão nữa đi.” Bạo quân! Ôm nhau ngủ say, đầu tựa sát bên […]

Chương 487: Sao anh cứ thích cắn cổ thế?

Bữa trưa được bày ở trong vườn, các món hải sản làm chủ, hơi ngọt. Bà cụ Đường họ Từ, tên chỉ có một chữ Thu, nguyên quán ở Triều Sán, đúng là kiểu con gái miền Nam, dịu dàng như nước. Có lẽ thời thế đổi dời, ở tuổi này cũng chẳng so đo chuyện tình ái nữa nên bà ấy hoàn toàn không có địch ý gì với Đàm Thủy Tâm, ngược lại, hai người nói chuyện rất […]

Chương 486: Người bạn cũ

Quần áo được chú Từ đưa tới từ sáng sớm, tổng cộng có ba cái sườn xám, năm cái áo khoác, trong đó còn có bao nhiêu cái khăn với đủ loại hoa văn và màu sắc nữa. “Bà nội, ai không biết còn tưởng bà đi gặp mối tình đầu đấy.” Đàm Thủy Tâm lập tức ngẩn ngơ. Đàm Hi nuốt nước bọt: “Không phải bị cháu đoán trúng rồi đấy chứ?” “Nói linh ta linh tinh gì thế?” […]

Chương 485: Đang vui thì đứt dây đàn

Tức khắc, một hồi những tiếng bàn tán xôn xao vang lên. “Đại Điềm Điềm, rốt cuộc anh cũng về rồi!” “Nhớ anh à?” “Nhớ chứ.” Lòng người đàn ông lập tức mềm như bún. “Vậy anh có nhớ em không?” “Khụ…” “Có không hả?” “Về nhà rồi nói tiếp.” “Rốt cuộc có hay là không?” “Có.” Chụt! Một cái hôn vang dội, Đàm Hi giữ lấy cái đầu với mái tóc ngắn cũn của Lục Chinh, bốn mắt nhìn […]

Chương 484: Nhị gia trở về

Cao Văn thấy cực hả hê. Bàn tay đặt dưới bàn của Trịnh Thiến dần nắm lại thành nắm đấm, gân xanh nổi đầy mu bàn tay. “Ha, biết ngay là cậu không trả nổi mà.” Cao Văn lắc đầu tiếc nuối, “Quỷ nghèo.” “Chửi tôi nghèo, cậu tưởng cậu giàu lắm à?” Trịnh Thiến cười lạnh, “Nhặt đầu bút chì người khác vứt đi về dùng, lấy một tá chì 4B trên bục giảng phòng vẽ tranh, đừng tưởng […]

Chương 483: Lão lục nghiêm túc quá, ngả ngớn tí mới tốt

“Sắp năm giờ chiều rồi, đi ăn cơm thôi.” Đi dạo xong tầng ba, Hàn Sóc thật sự không đi nổi nữa, cô nàng đã đói tới mức da bụng dán vào lưng rồi. “Vội gì chứ?” Còn chưa đi hết tầng bốn và năm cơ mà. “Tầng bốn là thời trang nam, tầng năm là thời trang trẻ con, liên quan gì tới chúng ta chứ, đi thôi, đi thôi…” “Ai bảo không liên quan chứ?” Đàm Hi đứng […]

Chương 482: Đâu chỉ ngày mai, ngày kia cũng không được

Đàm Hi về tới phòng ký túc thì An An và Nhiễm Dao đã đi rồi. Hàn Sóc đang ngồi chơi game, đeo một cái tai nghe to tổ chảng, miệng gào thét đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ, không ngừng chửi bậy. “Ồ, về rồi đấy à, tớ đang gϊếŧ BOSS, cậu có muốn gia nhập không?” Đàm Hi đi tới nhìn vào màn hình sau đó lập tức tỏ vẻ ghét bỏ. “Này… Vẻ mặt cậu kiểu gì đấy hả?” […]

Chương 481: Sinh viên năm nhất ai cũng kiêu ngạo như thế này à?

Đàm Hi ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một nữ sinh tóc dài đang đứng nơi ngưỡng cửa, miệng nở nụ cười nhẹ nhàng. Váy dài màu đen, giày đế bệt, vừa nhìn đã biết là sinh viên khoa Nghệ thuật. “Không có.” Nói xong lại tiếp tục cúi đầu lật báo xem. Nữ sinh kia lập tức thấy hơi xấu hổ, “Vậy… Mình có thể vào chờ không?” Đàm Hi nhún vai, ý bảo cô ta cứ tự nhiên. […]

Chương 480: Bày mưu trốn thoát, giang hồ Cứu cấp

Ân Hoán nghe thế cũng không giận, dường như đã quá quen với cái miệng độc địa này của Đàm Hi rồi. Hắn chỉ bình tĩnh đáp: “Có thể là đàn em của tôi, cũng có thể là người bên trên.” Đàm Hi trầm ngâm trong chớp mắt: “Anh lên chức quá nhanh, bị người ta ghi hận cũng không có gì lạ.” “Quen rồi sẽ tốt thôi.” Ân Hoán không ngốc, trong lòng hắn quá rõ ràng, so với […]