Tác giả: Truyện Xưa

Chương 519: Chiêu trò của đàm tổng khá thâm sâu

Lưu Diệu: “Không hề có ý này, chẳng qua…” Đàm Hi giơ tay lên, ngăn lại câu nói tiếp theo của Lưu Diệu. Ánh mắt của Aiken cũng dời sang người cô, “Sếp, dù thế nào cũng phải cho mọi người một lời giải thích chứ?” “Không sai, đây chỉ là một cuộc khảo nghiệm, cũng gián tiếp nói lên tôi không hoàn toàn tin tưởng mọi người.” Lời nói thật đến quá bất ngờ, luôn khiến người ta cảm […]

Chương 518: Công ty lập uy

Quy mô của Thịnh Mậu không lớn, và trên thực tế là một công ty đầu tư, đúng là cũng không cần mặt bằng quá lớn và mối quan hệ nhân viên phức tạp. Càng không cần hình thức chức vị theo kiểu tầng cấp. Với tình hình trước mắt, dưới trướng sếp lớn là Đàm Hi chỉ có một giám đốc là Lưu Diệu. Hai người cùng lãnh đạo một đội nhóm đầu tư, bên trong bao gồm ba […]

Chương 517: Không nỡ chia xa, thịnh mậu về tay

Trầm ngâm một lúc, chỉ nói: “Có tiến bộ hơn lúc trước, nhưng vẫn còn không gian phát triển.” Đàm Hi bĩu môi, trừng mắt nhìn anh, “Anh chê em.” “Đồ ngốc, trong đầu suốt ngày nghĩ cái gì đấy hả?” “Nhân viên của anh nói đó!” Lục Chinh cau mày. Đàm Hi thuật lại một lần nhưng gì nghe được ở hành lang lúc nãy. “Xằng bậy!” Xem ra phải nghiêm túc chỉnh lý lại kỷ luật của công […]

Chương 516: Hỏi nhanh đáp nhanh liên quan đến vóc dáng

Một bữa ăn diễn ra trong bầu không khí khá là yên bình. Người đến đều là những nhân vật quan trọng của chi nhánh, ít nhiều gì cũng mang theo chữ “giám đốc” hoặc “quản lý” các kiểu, có nam có nữ, độ tuổi 30 chiếm phần nhiều, quý tộc đơn thân chiếm tỷ lệ cao. Tuy mọi người có cố gắng kiềm chế sự tò mò trong mắt, nhưng ánh mắt nhìn về hướng Đàm Hi ít nhiều […]

Chương 515: Đại điềm điềm, quỷ nhỏ mọn

Kết thúc tất cả giáo trình huấn luyện, vẫn chưa đến 9 giờ. Cao Văn: “Không có người gây trở ngại, năng suất của mọi người cao lên hơn hẵn, vẫn là đội trưởng anh minh.” Vừa nói vừa liếc nhìn Đàm Hi. Không ưa cái ả bạch liên hoa kia từ lâu rồi, được chưa? Rốt cuộc vẫn là Đàm Hi có bản lĩnh, loại bỏ cô ta dễ dàng, may mà bản thân không chọc cô ấy nữa, […]

Chương 514: Anh sẽ bảo vệ cưng

“Xời, tủi thân cơ à?” Hàn Sóc cười khinh thường… Trịnh Thiến liếc cô một cái, “Không liên quan đến cô, cút đi!” “Cô bắt nạt bảo bối của tôi, sao lại không liên quan đến tôi?” Trịnh Thiến: “…” Vỡi, kẻ điên ở đâu ra vậy? Ngay cả Đàm Hi cũng không nhịn được mà nổi hết da gà. Hàn Sóc thì lại xoay đầu cười với cô, dường như đang nói: Ngoan, có anh bảo vệ cưng! “Đàm […]

Chương 513: Vẫn chưa phải là vợ cháu, sớm muộn cũng sẽ là thôi

Chiếc Land Rover chạy ra khỏi cổng quân khu, nhanh chóng hòa mình vào dòng xe cộ trên tuyến đường chính trong thành phố. Ánh đèn hai bên con đường dài sáng tỏ, những đốm sáng rực rỡ hiển thị khắp nơi. Đàm Hi thở phào nhẹ nhõm, đây mới là thế giới quen thuộc của cô. “Muốn ăn gì?” “Cháo hải sản.” Xe dừng trước một quán cháo lâu đời. Đàm Hi đang định tháo dây an toàn, Lục […]

Chương 512: Phá giải thành công, thể hiện thân thủ

Lời vừa thốt ra, Thời Cảnh trầm mặc. Anh ta không hiểu công nghệ thông tin, càng không hiểu về hacker, nên cũng không hiểu tại sao cứ phải là Đàm Hi. Nhưng ông cụ đã chính miệng ra mệnh, anh ta bắt buộc phải tuân theo. “Cậu cứ để cô ấy làm bừa à!” Vừa tức vừa hận, nhưng sự hết cách bất lực lại chiếm phần nhiều. Lục Chinh nói đúng, bây giờ ngoài trừ việc gửi gắm […]

Chương 511: Con số khủng bố tập kích, nhận mệnh lúc nguy cấp

Đàm Hi cảm thấy mình chắc chắn đang nằm mơ. Bởi vì Lục Chinh không bao giờ đối xử thô lỗ với cô như thế, dĩ nhiên, ngoài lúc vận động trên giường ra. Cô dứt khoát xoay đầu, tiếp tục ngủ, chỉ hy vọng có thể đổi sang một giấc mơ xinh đẹp dịu dàng khác thôi. “Hi Hi! Đừng ngủ nữa! Vẫn còn chuyện rất quan trọng…” Hả?! Không phải mơ, là thật ư?! Đàm Hi chớp mắt, […]

Chương 510: Đá trịnh thiến, bị lôi ra khỏi chăn (1)

Vị đắng trong miệng dần tan đi, Lục Chinh gọi cô ăn sáng. Đúng lúc bộ phim đang chiếu gần hết, Đàm Hi đặt điều khiển xuống đứng lên nhảy tưng tưng vào phòng bếp. “Chậm thôi.” Ngoan ngoãn để anh dìu, ngồi vào vị trí, “Em sắp bị nuôi thành đồ bỏ đi rồi…” “Nói cái gì thế hả.” “Quần áo không cần sờ vào, ăn cơm chỉ cần há miệng, như vậy có phải quá tốt rồi không?” […]