Chương 70: Yêu ma hóa phép gió cát vang Ngộ Không ăn cắp lục lạc lửa

Khi ấy Tôn Hành Giả cầm thiết bảng nhảy lên mây hét lớn rằng: – Người là tà ma ở chốn nào, nay đi đâu mà làm oai dữ vậy? Con quái ấy hét lớn rằng: – Ta là Tiên phuông của Thại Thái Tuế, ở núi Kỳ lân, động Giải trại. Nay vưng lệnh đại vương đến bắt hai nàng cung nữ về hầu hạ Kim thánh nương nương, ngươi là người gì dám đón ta mà hỏi? Tôn […]

Chương 69: Tôn Hành Giã ban đêm hiệp thuốc Châu Tử vương trong tiệc luận yêu

Bá quan đồng hỏi rằng: – Khi nãy thần tăng coi mạch nói Bệ Hạ đau chứng song điểu thất quần, nghĩa làm sao vậy? Tôn Hành Giả cười rằng: – Chứng ấy như con chim trống và con chim mái ở chung một chổ, rủi bị bão tố, hai con lạc hai nơi, trông không thấy mái thì buồn hiu, mái không thấy trống cũng cú rủ, ấy là bịnh phiền não, như con chim lạc bầy. Bá quan […]

Chương 68: Châu Tử vương treo bảng cầu thầy Tôn Hành Giả trỗ tài làm thuốc

Nói về bốn thầy trò đi khỏi đường ô uế, đà đến chỗ đất bằng. Không bao lâu đã hết tháng ba, bước qua mùa hạ. Xảy thất thành trì ngăn trước mặt! Tam Tạng dừng ngựa hỏi rằng: – Ðồ đệ ôi! Chẳng biết thành nước chi đó vậy? Tôn Hành Giả thưa rằng: – Như vậy thầy không biết chữ hay sao? Tam Tạng nói: – Ta tu hành từ bé đến nay, chữ nào lại không biết. […]

Chương 67: Trổ tài, Ngộ Không trừ rắn độc Ra công, Bát Giới ủi đồ Dơ

Nói về bốn thầy trò đi khỏi núi Tiểu tây thiên, đi mấy tháng trời, mà bình an vô sự, nhằm tiết tháng ba, trăm hoa đua nở. Ngày kia đi tới tối, Tam Tạng nói: – Ðồ đệ ôi! Trời đã tối rồi, kiếm nhà nào mà tá túc! Tôn Hành Giả cười và thưa rằng: – Xin thầy đi lần tới và có chỗ nghỉ ngơi. Nói rồi đồng đi tới một đỗi, Tôn Hành Giả mừng rỡ […]

Chương 66: Chư thần lâm hoạn nạn Di Lạc trói yêu tinh

Khi ấy Tôn Hành Giả đằng vân đến núi Vỏ dương tìm ông Chơn Vỏ. Nguyên trước vua nước Tịnh lạc có vợ là bà Thiện Thắng Hoàng Hậu, chiêm bao thấy nuốt mặt nhựt mà thọ thai, nghên mười bốn tháng mới sanh, nhằm ngày mồng ba tháng ba hồi giờ Ngọ, năm Giáp thân, nhằm năm đầu vua Ðường Cao Tổ. Ðến lớn mộ đạo đi tu, sau thành ông Chơn Vỏ Bắc đế. Khi Tôn Hành Giả […]

Chương 65: Loài yêu riêng giả Lôi Âm nhỏ Các sải đồng vương ách nạn lo

Té ra Tam Tạng nhờ tính cây đưa qua khỏi núi Kinh cát cũng là bị rủi mà may. Bốn thầy trò kiếm đường ra khỏi cụm rừng thì đất bằng dễ lắm. Ði hèn lâu gặp một hòn núi, cao thấu chơn mây. Tam Tạng càng kinh hãi, Tôn Hành Giả cắp thiết bãng đi trước, ba thầy trò theo sau. Ðến khi đi khỏi đầu non, gần tới chơn núi. Tam Tạng ngó thấy xa xa có lâu […]

Chương 64: Núi Kinh Cát , Ngộ Không ra sức Am Mộ Tiên , Tam Tạng ngâm thơ

Nói về Vua Tế Thại thấy bốn thầy trò không chịu bạc vàng châu báu, vua liền truyền chỉ quan đương giá sắm sửa y phục, và gói cơm khô cho nhiều. Rồi phê điệp thông quan, đóng ấn rồi giao cho Hành Giả. Truyền dọn xe kiệu đưa bốn thầy trò ra khỏi thành. Vua quan và các sãi theo đưa trọng thể. Ðược hai mươi dặm, vua tôi liền từ giã về thành. Còn sáu mươi sãi không […]

Chương 63: Hai thầy đánh quái vỡ long cung Các thành trừ yêu thâu bửu bối

Khi ấy chúa tôi kinh hãi, lạy thinh không rồi lạy Tam Tạng và Sa Tăng. Vua Tế Thại phán khen rằng: – Quả nhơn mắt thịt, ngỡ lịnh đồ có sức mạnh nên bắt đặng yêu quái mà thôi. Bây giờ thấy đằng vân mới biết thần tiên giáng hạ! Xin Lão Phật và Bồ Tát từ bi miễn chấp. Bá quan văn võ thấy vua kính trọng Tam Tạng, Sa Tăng như vậy, càng cung kính mười phần. […]

Chương 62: Tam Tạng có lòng quét tháp Ngộ Không gặp dịp bắt yêu

Nói về bốn thầy trò đi đặng tám trăm dặm đường. Tới hết mùa đông lạnh lẽo, xa xa thầy thành trì nước khác. Tam Tạng dừng ngựa nói rằng: – Ngộ Không, lầu đài nào đó vậy? Tôn Hành Giả coi rồi nói rằng: – Chắc là thành vua thời phải. Tam Tạng nghe giục ngựa tới, thấy chợ búa đông đầy, người bộ hành như kiến. Ði một đỗi thấy thầy than rằng: – Rất đỗi con thỏ […]

Chương 61: Ngưu Ma vương giả hình Bát Giái Tôn Ngộ Không mất quạt Ba Tiêu

Khi ấy Ngưu Ma Vương đằng vân bay theo, thấy Tôn Hành Giả vác quạt ba tiêu mặt mày hớn hở, đi bộ xung xăn. Ngưu Ma Vương kinh hãi nghĩ rằng: – Con khỉ nầy nó làm thế nào mà biến cây quạt ra lớn dường ấy! Nếu nó biết phép biến lớn, chắc biết phép thâu nhỏ. Nếu ta đòi thì nó không trả, lại e nó quạt mình một cái, bay tới tám muôn bốn ngàn dặm, […]