Chương 887: Ánh rạng đông (3)

Buổi chiều, 16 giờ. Năm người Đàm Hi vượt qua khu rừng đầu tiên thành công. 16 giờ 40 phút. Khu rừng thứ hai. 17 giờ 30 phút. Khu rừng thứ ba. 18 giờ. Khu rừng cuối cùng. Giờ phút này, mặt trời vẫn chưa xuống núi, hết thảy vẫn còn kịp. Cho mọi người nghỉ ngơi chỉnh đốn một cách nhanh chóng, ăn bánh uống nước để bổ sung thể lực. Đàm Hi lấy năm quả xoài mà hôm […]

Chương 886: Ánh rạng đông (2)

“Cậu quan tâm nhiều thể làm gì hả? Cứ nghe theo chỉ huy là được, đừng có nhiều câu hỏi như vậy.” Trương Quán không kiên nhẫn. Từ Dương trợn mắt, cố rất qua hàm răng một câu: “Cậu đúng là cái khúc gỗ, muốn học thì phải hỏi, phải hỏi! Hiểu không hả?” “… Không hiểu.” “Hừ, cậu ấy mà…” Trương Quán không có kiên nhẫn nói nhiều lời lung tung với cậu ta: “Nếu cậu muốn biết thì […]

Chương 885: Ánh rạng đông (1)

Trình Cương nhìn thấy hết thảy, muốn nói lại thôi. Lúc Phương Mãn lại lấy ra một điếu thuốc nữa định chấm lửa thì rốt cuộc Trình Cương cũng không nhịn nổi nữa. “Lão Phương, cậu còn muốn cái phổi của mình nữa không thế hả?” Động tác châm lửa dừng lại, rất nhanh sau đó lại tiếp tục: “Thân thể của tôi thế nào tôi biết rõ.” “Rõ cái rắm ấy mà rõ.” Trình Cương buột miệng chửi đổng. […]

Chương 884: Là cố ý

Hứa Trạch trầm ngâm trong chớp mắt, “Bên phía bộ chỉ huy chắc chắn sẽ phải trinh sát tới tìm kiếm và tiếp ứng bọn họ thôi.” “Thế nên, chúng ta cần phải bố trí hiện trường, cố gắng dẫn dụ binh lực của quân địch về phía Nam.” “Nói thì dễ lắm, nhưng phải bố trí thế nào đây?” Hứa Trạch nhíu mày. Nếu đã chế tạo một vào “dấu vết để lại” cho đối phương phát hiện, nhưng […]

Chương 883: Tố giác lên trên

Đinh Khải thấy đầu đau muốn toác ra. Đấy quả thực chẳng khác nào tổ tông sống, mới làm cộng sự của cô ta hơn nửa tháng mà anh ta đã phải chùi đít thay cô ta không biết bao nhiêu lần. Nếu không phải thủ trưởng từng đặc biệt dặn dò thì kẻ nào bị điện mới tới hầu hạ được con người mắc bệnh công chúa” này? Đột nhiên, trong đầu có ánh sáng lướt qua, có gì […]

Chương 882: Cơn giận của lôi thần

Thời Cảnh nhìn thấy hết vẻ mặt nghi hoặc của cô ta, trong lòng không khỏi cười lạnh… Loại báo chí này, Lục Chinh đã lên chán từ tám trăm năm trước rồi có biết không hả? Phải biết rằng, năm đó Lôi Thần thống lĩnh bộ đội đặc công của Hoa Hạ tham gia diễn tập quân sự chống khủng bố toàn cầu, đánh bại những đối thủ mạnh mẽ như nước M, nước Y, giành được thành tích […]

Chương 881: Không rảnh

“Tổng quân khu phái tới thì sao chứ hả? Đứng ở núi nào thì nên hát bài hát ở núi đó, cô không hiểu a?” Lữ đoàn Tia Chớp trực thuộc quân khu Tây Nam, không thuộc sự quản lý của thủ đô. Phương Mãn cũng không lăn lộn ở trong xã hội quý tộc, chẳng hề có liên lụy lợi ích gì với đám thế gia đại tộc ở thủ đô, tất nhiên cũng chẳng sợ đắc tội với […]

Chương 880: Qu n của cậu được lắm

“Không uống à?” Lục Chinh hỏi, thái độ rất tự nhiên. “Cậu lại có âm mưu gì hả?” Phương Mãn tức giận hỏi. “Đừng ôm lòng để phòng nặng thế chứ, bạn bè cũ mời cậu uống một ly trà là chuyện bình thường thôi mà, không phải sao?” Môi mỏng của Phương Mãn mím chặt, giơ tay nhận lấy, “Cảm ơn.” Ấy, còn hơi bỏng tay nữa chứ. Bởi vì một chén trà nho nhỏ mà không khí giữa […]

Chương 879: Rút binh lực về

Cùng lúc đó, trong bộ chỉ huy lữ đoàn Tia Chớp. “Báo cáo Lữ trưởng! Đội bếp núc đã dựng xong điểm dùng bữa tạm thời, lúc nào cũng có thể ăn cơm được ạ.” Phương Mãn ngẩng đầu lên khỏi bản đồ, thuận thế nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ, lúc này mới phát hiện ra sắc trời đã tối, trăng cũng đã lên. “Sắp xếp đi, từng nhóm dùng bữa.” “Vậy còn Lữ trưởng, ngài…” “Để mọi […]

Chương 878: Giấc ngủ đêm

m giọng khàn khàn mang theo mấy phần gợi cảm nhưng lại hát một bản nhạc thiếu nhi nên nghe cực kỳ ngớ ngẩn và đáng yêu. Rõ ràng là hai phong cách bất đồng, cực kỳ mâu thuẫn, ấy vậy mà hiệu quả lại cực kỳ tốt. Cũng không trách Hàn Sóc khoác lác tự xưng “Thiên Hậu tương lai” được, quả thực là người ta có tư cách đó mà. Một khúc hát kết thúc, mọi người lặng […]