Chương 11: Mênh mông những mối oan cừu

Sáng sớm hôm sau, ba người lại cưỡi ngựa lên đường. Khi đi, ngựa chạy nhanh nên chỉ mất một ngày là đã tới nơi. Nhưng lần trở về, phải đến tận khuya mới tới ngoài căn nhà nhỏ của Miêu Nhân Phụng. Chung Triệu Văn thấy dưới gốc cây buộc bảy con ngựa cao lớn. Hắn động tâm khẽ nói: – Hai vị hãy chờ đây một chút. Tại hạ vào trước xem sao. Hắn quành ra sau nhà […]

Chương 10: Thất tâm hải đường

Trình Linh Tố tắt cây nến, lẳng lặng bỏ vào bọc, không nói một lời. Hồ Phỉ hỏi: – Linh cô nương! Còn vị lệnh huynh là Mộ Dung Cảnh Nhạc thì tính sao đây? Trinh Linh Tố chỉ “hứ” một tiếng chứ không trả lời. Sau một lúc, Hồ Phỉ lại hỏi nhưng Trình Linh Tố lại “hứ” chứ chẳng nói gì. Hồ Phỉ khẽ hỏi: – Sao? Trong lòng cô nương khó chịu lắm ư? Trình Linh Tố […]

Chương 09: Độc Thủ Dược Vương

Hai người đều biết mắt Miêu Nhân Phụng đã bị thương tổn trầm trọng. Chỉ nghe ba chữ “Đoạn trường thảo” thôi cũng đủ biết nó là độc dược lợi hại đến độ nào. Đôi mắt lại là nơi phản ánh mọi tình cảm vui buồn, sầu hận của con người. Giá như có mời được danh y mà bị chậm trễ thì cũng vô phương cứu chữa, do đó sớm được khắc nào hay khắc ấy. Trừ những lúc […]

Chương 08: Phong ba hiểm ác chốn giang hồ

Đột nhiên ở cửa điện có ánh lửa lập lòe, Lưu Hạc Chân một tay cầm que củi, tựa vào vai vợ, từ từ đi vào hậu điện, nói: – Hay là nằm ở chỗ này chợp mắt một lúc cũng được. Lão nói rồi đi về phía bệ thờ, có vẻ muốn nằm lên đống rơm mà Viên Tử Y vừa nằm lúc nãy. Hồ Phỉ hãy còn trẻ tính, vội nói: – Lưu lão gia! Lão gia leo […]

Chương 07: Mưa gió đêm khuya nơi cổ miếu

Một hôm Viên Tử Y đi tới eo nước Dịch Gia, phía bắc dải Tương Đàm, cách Trường Sa không xa mấy. Viên Tử Y muốn tìm vào phạn điếm ăn uống nghỉ ngơi, bỗng nghe ở bến đò có tiếng người ồn ào. Nàng thấy một con thuyền lớn đậu ở bến Tương Giang. Một lão già đứng trên đầu thuyền chắp tay cáo biệt những người tiễn hành. Viên Tử Y liếc mắt nhìn thấy phần lớn những […]

Chương 06: Tử y nữ lang

Hồ Phỉ liền trở lại gốc cây tháo dây cương, lên ngựa đi về phía bắc. Dọc đường chàng lưu tâm tìm tung tích Phụng Thiên Nam và Ngũ Hổ môn, nhưng tuyệt không thấy manh mối chi hết. Một hôm Hồ Phỉ vượt qua núi Ngũ Lĩnh tiến vào địa giới tỉnh Hồ Nam. Nơi đây dọc đường đều là đất đỏ, so với phong vật ở Lĩnh Nam thì khác rất nhiều. Chàng giục ngựa đi mau qua […]

Chương 05: Máu loang mặt đá

Mấy năm sau, Hồ Phỉ thân hình đã cao lớn, khí lực cũng mạnh mẽ, kiến thức cùng võ công ngày một tăng tiến. Bốn bể là nhà, chàng ung dung tự tại, đi đâu cũng làm điều nghĩa hiệp, cứu khốn phò nguy, không biết đã làm nên bao nhiêu chiến tích. Chàng tính tình hào sảng, Triệu Bán Sơn tặng cho hai trăm lạng vàng, chàng đã tiêu hết sạch sành sanh. Đến một ngày kia, Hồ Phỉ […]

Chương 04: Lửa dữ thiêu thiết sảnh

Triệu Bán Sơn tay chắp sau lưng, bước lui bước tới trong sảnh đường, miệng dõng dạc nói: – Chúng ta học võ nghệ, công phu dĩ nhiên người hơn người kém, chỉ cần tâm địa quang minh lỗi lạc, hành động không hổ thẹn với trời đất là quý. Còn công phu cao thâm dĩ nhiên là hay, song võ nghệ có kém một chút cũng vẫn được người kính trọng. Triệu mỗ bình sinh rất căm giận những […]

Chương 03: Anh hùng tuổi thiếu niên

Miêu Nhân Phụng bồng đứa nhỏ dời khỏi Thương gia bảo giữa lúc trời mưa gió bão bùng. Người hiệp sĩ ra đi nhưng dư oai vẫn còn để lại. Lúc vào sảnh đường cũng như lúc đi ra, y chẳng nói nửa lời mà quần hào đều khiếp hãi. Cả người quen biết lẫn kẻ lạ ai cũng lo nơm nớp. Người thì kinh hãi, kẻ thì kính sợ. Hồi lâu vẫn không ai lên tiếng, chỉ đăm chiêu […]

Chương 02: Bảo đao với nhu tình

Miêu Nhân Phụng nhìn khuôn mặt xinh xắn của đứa bé, trong đầu lại hiện lên những việc đã xảy ra ba năm trước. Tuy đã ba năm mà vẫn còn rõ rệt như mới ba ngày. Hiện giờ, trời mưa như trút nước nhưng ngày này năm trước, tuyết rơi trắng trời trắng đất. Đó là quang cảnh trên đường Thương Châu thuộc tỉnh Hà Bắc. Vào buổi chiều cuối năm, trên đường ít người qua lại, Miêu Nhân […]