Hậu ký – Phi hồ ngoại truyện

Phi Hồ Ngoại Truyện được viết vào các năm 1960 – 1961, ban đầu được đăng tải trong tạp chí tiểu thuyết “Võ hiệp dữ lịch sử”. Mỗi kỳ đăng 8000 chữ. Tiểu thuyết đăng trên báo, mỗi đoạn ước chừng từ 1.000 đến 1.400 chữ. Phi Hồ Ngoại Truyện cứ 8.000 chữ là gộp thành một đoạn, cho nên cách các phương thức mô tả cũng khác nhau. Tôi cứ mười ngày là viết xong một đoạn, toàn viết […]

Chương 20: Hận lòng dằng dặc thiên thu

Sau một lúc thẫn thờ, Hồ Phỉ và Trình Linh Tố đến con suối cách ngôi miếu cổ độ vài chục trượng để rửa mặt mũi chân tay. Trình Linh Tố lấy từ cái túi đeo sau lưng ra mấy cái bánh nướng. Hai người vừa ăn vừa nhìn dòng suối trong xanh. Hồ Phỉ vừa trải mấy phen kịch đấu, trong lòng buồn vui lẫn lộn. Đến lúc này chàng cảm thấy chân tay rã rời, tinh thần mỏi […]

Chương 19: Niềm vui trùng ngộ

Bỗng nghe một người hô: – Hãy khoan! Tại hạ còn muốn tỷ đấu với Phụng Thiên Nam! Rồi một trung niên mặt đầy râu vàng tua tủa, tay không cầm vũ khí, nhảy ra. Tên võ quan xướng danh hô: – Đây là Trình Linh Hồ lão sư, chưởng môn Hoa Quyền môn ở Tây Nhạc. Phụng Thiên Nam đứng lên hỏi: – Trình lão sư dùng khí giới gì? Hồ Phỉ sa sầm nét mặt, nói: – Cái […]

Chương 18: Bảo đao với ngân châm

Quần hào nghe nói đều ngạc nhiên. Còn mọi người ở phủ Phúc Khang An thì từ trên xuống dưới đã nghe quen rồi, biết Hoàng thượng chăm lo việc triều chính, dù nửa đêm thánh chỉ cũng ban ra, chẳng có chi là kỳ lạ. Phúc Khang An sai bày hương án. Hắn quỳ xuống trước thềm đang nhỏ mưa tí tách để tiếp thánh chỉ. Từ An đề đốc trở xuống ai cũng quỳ mọp. Hồ Phỉ trước […]

Chương 17: Đại hội chưởng môn nhân

Chớp mắt lại mấy ngày trôi qua, tiết trung thu đã đến. Chiều hôm ấy Hồ Phỉ cùng Trình Linh Tố, Thái Uy, Cơ Hiểu Phong ba người đến phủ Phúc Khang An tham dự đại hội chưởng môn nhân. Hồ Phỉ lần này lại hóa trang khác trước. Hàm râu quai nón đã được cắt ngắn và nhuộm vàng, da mặt cũng vàng nhạt như người mắc bệnh gan, nhưng cả người áo gấm rực rỡ, miệng ngậm ống […]

Chương 16: Chốn đầm rồng hang cọp

Lão già này tên gọi Thái Uy, địa vị rất cao trong Hoa Quyền Môn. Lão thấy Hồ Phỉ đã bỏ tấm khăn vàng che mặt hiển nhiên là một bộ mặt có râu quai nón. Lão nhìn kỹ chàng rồi chắp tay đáp: – Khải bẩm chưởng môn! Phúc đại soái có văn thư đưa đến. Hồ Phỉ run lên nghĩ thầm: – Vụ này khó lòng bịp nữa rồi. Thử xem lão nói gì? Chàng vẫn giữ nét […]

Chương 15: Bốn mươi tám lộ hoa quyền

Hai người sóng vai đứng trong bóng tối lặng lẽ hồi lâu. Bỗng nghe trên mái ngói có tiếng động lách cách. Hồ Phỉ cả mừng, cho là Viên Tử Y đi rồi trở lại. Trong lúc nhất thời chàng không tự chủ được, buột miệng la lên: – Cô… cô nương quay trở lại đó ư? Bỗng nghe thanh âm nam tử ở trên nóc nhà nói vọng xuống: – Hồ đại gia, xin quá bộ ra ngoài nói […]

Chương 14: Tay áo tía rung, đèn lồng lay động

Đột nhiên Hồ Phỉ cảm thấy sau lưng có làn đao phong mát rượi, rồi thanh âm trong trẻo quát lên: – Thủ hạ lưu nhân! Tiếng quát chưa dứt, mũi đao đã đâm vào gáy chàng. Lúc ấy, Hồ Phỉ không thể vung chưởng đánh xuống mà phải nghiêng đầu để tránh mũi đao từ sau đâm tới. Chàng xoay tay lại như móc câu, chụp cổ tay địch nhân. Người kia thân thủ cũng mau lẹ phi thường, […]

Chương 13: Đám võ quan chốn Bắc Kinh

Hai người đi sâu vào trong rừng, Hồ Phỉ thấy bốn mặt vắng người đã tưởng lão sắp nói rồi. Không ngờ lão nhảy lên cây, nhìn chàng vẫy tay. Hồ Phỉ liền nhảy lên ngồi trên cành cây. Lão già nói: – Chúng ta ở trên này nói chuyện tĩnh mịch hơn. Hồ Phỉ nói: – Phải rồi. Lão già mỉm cười nói tiếp: – Trước đây tại hạ nghe các hạ báo tôn tính đại danh họ Hồ […]

Chương 12: Bọn cướp cổ quái

Sau khi khóc lóc một hồi, mối uất ức phiền muộn trong lòng đã vơi đi nhiều. Chàng thấy trời tờ mờ sáng, có thể lên đường được rồi. Nhưng vừa đứng dậy, Hồ Phỉ bỗng la lên một tiếng: – Hỏng rồi! Nguyên tâm thần chàng bị kích động, từ nhà Miêu Nhân Phụng chạy đi ngay, bỏ lại cái bọc đeo bên mình. Chàng không biết làm sao quay lại lấy vì không muốn chạm mặt Miêu Nhân […]