Chương 377: Trao thưởng cho anh, liễu hạ huệ đương đại

“Có chuyện gì không?” Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói lạnh lẽo trầm thấp, bình ổn không chút gợn sóng của người đàn ông. “Đợi được anh gọi điện lại cũng tròn một tuần, quý nhân nhiều chuyện bận bịu cũng chắc gì đã hơn thế này.” Vương Hoành khẽ cười, nhưng trong mắt lại lướt qua thứ ánh sáng lạnh lẽo. “Có chuyện gì thì nói đi.” “Lục Chinh đã phát hiện ra điều gì đó, tiếp […]

Chương 376: Bà dì của em còn chưa đi mà

Ba người bước vào, lập tức có cô gái lễ tân mặc sườn xám màu đỏ tiến đến. “Cậu Vương, vẫn chọn chỗ cũ chứ ạ?” Vương Hoành gật đầu. “Dạ vâng, mời ba vị đi theo tôi.” Đi lên lầu trên, lần lượt có bốn phòng riêng mang tên bốn mùa xuân hạ thu đông. Vương Hoành đẩy cánh cửa ở giữa ra. Đàm Hi nhìn tấm biển bên ngoài cửa – tuyết đông. Chiếc bàn tròn nhỏ ấm […]

Chương 338: Làm một bãi nướƈ ŧıểυ khoanh vùng, em là của anh

Hôm sau, đến lúc mặt trời đứng bóng, Đàm Hi mới dậy… Lúc tỉnh dậy, người bên cạnh đã không thấy, giơ tay sờ soạn, lạnh tanh. Đỡ eo ngồi dậy, ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ chiếu lóa mắt. Mặc áo xong, vào nhà vệ sinh rửa ráy, một gáo nước lạnh vào mặt làm cô tỉnh hẳn. Đàm Hi tiện tay cột tóc đuôi ngựa, kéo cổ áo ra nhìn, thâm tím cả vùng, thảm không gì […]

Chương 337: Cậu hai bị nhốt ở ngoài cửa

Dưới sự hòa giải của bà cụ, hai bên đều nhường một bước, miễn cưỡng ngồi chung một bàn…. “A Chinh, uống miếng canh đã, để ấm bụng.” Bà múc rồi đưa cho anh. Bộp… Ông cụ đập đũa, “To đầu vậy không có tay sao? Cần bà dọn sẵn vậy sao?” Bà cụ ngẩn người. Vẻ mặt Lục Chinh lạnh lùng, “Cháu biết ông khó chịu, nhưng đừng giận cá chém thớt.” Ông cụ giận sôi tim gan, vô […]

Chương 336: Không lẽ cô không nên đền tôi một cô bạn gái sao?

Đàm Hi từ từ quay lại, đôi mắt bình tĩnh gần như không một gợn sóng. “Hình như em không hề kinh ngạc?” “Tôi phải kinh ngạc sao?” Cô đáp lại. Người đàn ông cười khúc khích: “Không nên thật. Chúc mừng em được lão Tang coi trọng, tiền đồ vô lượng.” “Cảm ơn.” Đàm Hi lịch sự cúi đầu. Lúc này, thang máy mở ra, Đàm Hi đang định bước vào thì bị Cố Hoài Sâm kéo lấy cổ […]

Chương 335: Lại gặp cậu ba nhà họ cố

“Bà Lê???” Trước của phòng đã có nhân viên phục vụ đợi sẵn, vừa nhìn đã biết là chuyện thường ngày ở đây. Đàm Hi không lên tiếng, trong lòng lại rất hiểu chuyện, xem ra bối cảnh của vị nữ họa sĩ quốc bảo này không đơn giản như bề ngoài. Để có dịp sẽ hỏi Tống Bạch, anh ta nhất định sẽ biết… Sau khi vào trong, bốn người ngồi vào chỗ, bên trái Đàm Hi là Phạm […]

Chương 334: Lão tang xem trọng, vinh dự vô cùng

Mọi người bị sốc bởi những nhận xét của Đàm Hi. Đó không phải là một họa sĩ hạng ba, cũng không phải là một nghệ sĩ graffiti đầu đường chợ nào đó, mà là Lê Diệp đấy! Là người năm đó đứng ngang hàng với đại sư Tỉnh Tuần, có thể nói họa sĩ cấp quốc gia cũng xứng đáng. Người tôn quý như vậy lại bị một con nhỏ hỷ mũi chưa sạch chỉ mũi phê bình, đám […]

Chương 333: Thách thức sự uy nghiêm của lê diệp

Vừa vào sảnh, Đàm Hi đã thấy vài khuôn mặt chỉ xuất hiện trên những cuốn tạp chí nghệ thuật hàng đầu. Thật có máu mặt quá mà. “Theo phía sau.” Phạm Trung Dương hạ giọng kêu cô. Đàm Hi “ừ” một tiếng, ánh mắt vẫn còn vương vấn trên tủ trưng bày, càng nhìn càng kinh ngạc. Những tác phẩm ở đây đều là những bức Lê Diệp vẽ thời kỳ đầu chưa hề công bố, dù là bố […]

Chương 332: Bồng cháu trai, bái sư lão phạm

Đàm Hi ngồi trên ghế sofa, hai tay đặt lên đầu gối, lưng ngồi thẳng, giống hệt nàng dâu ngoan vậy… Bà cụ từ nhà bếp bưng lên hai chén canh, một chén đưa cho Lục Chinh, một chén đưa đến trước mặt cô: “Nếm thử không?” “Cảm ơn bà.” Đôi mắt như biết cười, nụ cười đẹp như hoa. Bà cụ cười càng vui hơn, nếp nhăn trên mặt càng hằn sâu, trông ôn hòa và thân thiện, “Thích […]

Chương 331: Bà cụ đến nhà, phá vỡ jq!

Đàm Hi không thể không huýt sáo, thật hoàn hảo! “Trưa nay, Tống Bạch đến tìm em ư?” Lúc đứng đợi thang máy, Lục Chinh tự nhiên hỏi. Đàm Hi cũng không cảm thấy ngạc nhiên, “Ừ, anh ấy mời em đi ăn tối.” Đôi mắt hơi nhíu lại: “Anh ta kể cho em nghe tất cả rồi hả?” “Nếu anh đang nói đến Bàng gia và Lục gia, thì em cũng biết sơ là chuyện gì.” Lục Chinh đưa […]