Chương 320: Tống tử văn, em đang đến thăm anh nè

“Ồ… cảm ơn vì đã khen.” Nam sinh kia vỗ lên vai cô một cái, “Đừng khách khí.” Đàm Hi suýt chút nữa thì phun hết nước trong miệng ra: “Ặc, thằng ranh này chẳng biết nặng nhẹ gì hết.” “Được rồi, mọi người giải tán đi thôi, về tắm rửa đi, đừng để bị cảm.” “Khụ, lúc này về thì chán lắm, hay là ra cổng trường ăn gì đi? Uống tí rượu cho ấm…” Ánh mắt dò hỏi […]

Chương 319: Suýt thì bại lộ

Đàm Hi xem từng bức tranh một, đứng ở góc độ của dân chuyên nghiệp, cô không thể không thừa nhận, trình độ vẽ tranh của bà cụ đã đạt tới cấp đại sư rồi. Chỉ nói riêng mỗi tranh sơn dầu thôi, Phạm Trung Dương là chuyên gia, nhưng bà cụ cũng không hề thua kém ông ấy. Thảo nào ngày trước mẹ cô thường nhắc mãi bên tai cô rằng… bà ngoại con là một thiên tài! Thời […]

Chương 318: Gặp bà ngoại

Ân Hoán cười khổ: “Em phải tin anh…” Sầm Uất Nhiên không nói gì nữa mà cúi đầu dùng bữa. Sau khi ăn cơm xong, Ân Hoán còn chủ động thu dọn bát đũa, cái nào rửa thì rửa, cái nào ném thì ném, còn thuận tay quét cả nhà nữa. Sầm Uất Nhiên ngồi trên sofa, nhìn màn hình máy tính mà lâm vào trầm tư. Ngay từ đầu Tần Dung đã có ý định cắn chết cô không […]

Chương 317: Tôi chỉ sợ cho cô ấy không đủ

“Bao nhiêu năm rồi mà chị chỉ biết đảo quanh một người đàn ông như thế có gì hay ho chứ?” Đàm Hi nói đầy lạnh lùng, thậm chí có phần cay nghiệt. Hơi thở của Sầm Uất Nhiên cứng lại, từ cấp ba lên đại học, lại đến nghiên cứu sinh, suốt bảy năm, cuộc sống của cô ngoại trừ học hành ra thì cũng chỉ có biết nói chuyện yêu đương với Ân Hoán, thậm chí đại bộ […]

Chương 316: Sự khó xử của sầm uất nhiên

Cả tối hôm ấy Tống Tử Văn đều trong trạng thái hốt hoảng, nhớ lại lúc chia tay, cô bé ấy ôm lấy cánh tay anh ta, “Tôi biết anh làm việc ở thủ đô, sau này phải thường xuyên tới Tân Thị đấy nhé, yêu xa nói chung cũng không tốt lắm. Nếu anh bận thì lúc nào nghỉ, tôi sẽ tới đó thăm anh.” Nói xong cô liền đi luôn, căn bản không cho anh ta cơ hội […]

Chương 315: Tôi muốn trở thành bạn gái của anh

“Mẹ, con ra ngoài đây!” Nhiễm Dao nhanh nhẹn thay giày rồi ra khỏi nhà. Bà Nhiễm đuổi theo từ trên lầu xuống, mái tóc búi gọn gàng vì vội vã mà trở nên hơi xộc xệch. “Dao Dao, con từ từ đã, còn chưa dán lông mi giả!” Đáp lại bà là tiếng đóng cửa. “Cái con bé này…” “Hai mẹ con bà đang làm gì thế hả? Một người chạy, một người đuổi theo, kỳ cục!” Ông Nhiễm […]

Chương 314: Nhóc con, em phải nghe lời

Vất vả lắm mới nhét được người vào trong xe, Đàm Hi đang chuẩn bị nổ máy. “Đừng nghịch, em lái xe…” Người đàn ông lạnh mặt, ngồi cực kỳ nghiêm chỉnh nhưng hai tay lại không thành thật sờ soạng lung tung trên người cô, lúc này đã sắp chui vào trong áo len rồi. Đàm Hi giơ tay đập bay đi, “Cái lão lưu manh này!” Lục Chinh không cãi lại, cũng không tức giận, động tác cũng […]

Chương 313: Mượn rượu dạy dỗ người

Lục Chinh không nói gì, Tống Bạch đã ồn ào trước. “Ê, đây là đau lòng đấy à? Vậy mấy anh em bọn tôi phải mời thêm một vòng nữa mới được.” Đàm Hi trừng mắt với anh ta một cái, ấu trĩ! Lục Chinh cười như không cười. Chu Dịch quả đúng là tên ngốc, còn bưng chén rượu lên thật: “Nhị gia, em lại mời anh một ly, sau này mong được chiếu cố nhiều hơn!” Nói xong, […]

Chương 312: Tình cờ gặp tống bạch

Ngụ ý, có việc thì tìm Hàn Uy, đừng có tìm tôi. Sầm Đóa Nhi bị lời nói không lưu tình của anh đâm thẳng vào tim đau nhói. Cô ta cắn chặt răng: “Được, hôm nào đó em nhất định sẽ tự mình tới cửa Lục Thị chào hỏi.” Đàm Hi nhìn hai người nói chuyện, trong lòng thầm than Chày Gỗ đúng là Chày Gỗ, người đẹp trước mắt mà vẫn có thể tàn nhẫn như thế. Có […]

Chương 311: Sao em nỡ lòng nào bán anh chứ?

Trong thời gian chờ đợi, Đàm Hi lại ưng mắt một bộ đồ mặc ở nhà màu xám, nhìn có vẻ khá thoải mái. Cô tưởng tượng ra khi Lục Chinh mặc nó lên sẽ phong lưu, tiêu sái tới mức nào. Cũng chịu thôi, thần thái của người này quá cứng, ngay cả đồ mặc ở nhà cũng chẳng che giấu được. “Phiền cô gói cả bộ đồ này lại.” Đàm Hi nói một câu làm cho người phục […]