Chương 397: Cướp vị hôn phu của người ta mà còn có lý nữa sao?

“Thế là hết chuyện rồi đấy ạ?” Đàm Hi chép miệng lấy làm lạ. “Ừ.” “Ông không phản kháng ạ?” “Chuyện đó thì bà không rõ lắm.” “Cháu còn tưởng sẽ có một màn phẫn nộ xông quan vì hồng nhan chứ…” “Thời đại khác nhau, lúc đó song thân phụ mẫu là trời, ý kiến của họ rất quan trọng.” Lục lão gia không thích Triệu Uyển Nhiên, cho dù Lục Giác Dân có dùng hết tâm cơ thì […]

Chương 396: Chuyện xưa cẩu huyết của ông bà cụ

“Anh không tin à?” “Trên đời này vốn có ít thiên tài.” Nhưng ngang bướng thì chỉ có một, đang gần ngay trước mặt. “Anh bớt coi thường người khác thôi.” Lục Chinh khẽ cười, không nói gì nữa. Cô có chút nhụt chí, “Dù sao thì em có nói gì anh cũng không tin…” Đáy mắt lướt qua một tia khổ sở, nụ cười hơi mang theo sự tự giễu. Một giây sau, mặt cô đã bị nâng lên. […]

Chương 395: Không, em là kẻ ngang bướng

Vừa thụi cho một quả đấm, rồi lại cho một cái kẹo mút dỗ dành à? Đàm Hi mím môi, nằm im không nhúc nhích, nhưng mi tâm bất giác đã nhíu chặt lại. Dầu thuốc tản ra trong không khí, hương hồng hoa có hơi gắt một chút, bàn tay to lớn chuyển động tới lui chỗ gò má, thậm chí Đàm Hi còn có thể cảm nhận được cả vết chai mỏng trên ngón tay anh. “Anh nhanh […]

Chương 394: Đàm hi, đừng ép anh

“Rất không biết điều đúng không nào?” Đôi mắt Đàm Hi lộ vẻ chế giễu, nhếch lên một đường cong nhàn nhạt. “Cứ như bây giờ không được à?” Ánh mắt người đàn ông lạnh lùng nghiêm khắc, âm sắc trầm xuống. “Được chứ, có anh bảo vệ, em có thể không sợ trời không sợ đất, tùy ý làm bậy, thích làm gì thì làm…” “Đủ rồi!” Cô muốn tự do, nhưng anh không muốn cho. Anh đã quen […]

Chương 393: Anh vẫn chưa hề hiểu được cô

Đàm Hi tước măng rô, một khoảnh khắc nào đó cô cũng thấy hơi chột dạ… “Thuyết âm mưu, nếu như chỉ là trùng hợp…” Thầm thì lẩm bẩm, mơ hồ không rõ ràng. Lục Chinh có thính lực thế nào chứ? Đương nhiên là sẽ nghe rõ ràng, “Không thể nào.” “Sao anh lại chắc chắn được như vậy?” “Anh đã từng đọ sức với người đó.” Hả? Cô đã từng đọ sức với Lục Chinh khi nào thể? […]

Chương 392: Em rất yêu rất yêu anh

Cũng có lẽ là thứ anh yêu chính là cái “không an phận” chảy trong máu thịt của cô gái này. Bởi vì mình không có được, cho nên mới cực kỳ yêu thích? Cũng có lẽ thế. Bản thân Lục Chinh cũng không thể khẳng định chắc chắn, nhưng có một điểm rất rõ ràng là – anh rất khao khát cô nhóc này. Cho dù cô vẫn đề phòng anh, trên người cô còn hết bí mật này […]

Chương 391: Cho nên, đàm hi không giống thế

Có trời mới biết, khi cô thốt ra ba chữ cuối cùng, tim gan như sắp bị cơn giận làm nổ tung… “Ừm, em nói đi.” Người đàn ông giữ nguyên thái độ chí công vô tư. Hít mũi, đè nén lại sự uất ức đang dâng lên trong lòng, Đàm Hi nhìn thẳng vào anh, “Tại sao lại bắt Lưu Diệu?” Bắt đầu nghiêm túc rồi sao? Được! “Cậu ta bị tình nghi sử dụng thủ đoạn phi pháp […]

Chương 390: So găng (4)

Một giây sau, bình tĩnh dịch chuyển đi chỗ khác. Tia sáng quá mờ, không nhìn rõ được dáng dấp cụ thể, chỉ mơ hồ vạch ra được một thân hình cao lớn vạm vỡ. Đàm Hi cong môi, vạch lên một độ cong khinh miệt coi thường, để người lại đứng gác là có ý gì chứ? Sợ cô và Lưu Diệu sửa đổi khẩu cung hay sao? “Có sao không?” Chàng trai nhắm mắt chợp mắt, nghe vậy […]

Chương 389: So găng (3)

Đàm Hi ngồi trên ghế băng, hai tay đặt lên đầu gối, ánh mắt bình tĩnh, vẻ mặt nghiêm túc. “Cô uống nước trước đã, sau đó từ từ nói.” Người tiếp đón cô là một nữ cảnh sát trẻ, khi cười còn có hai má lúm đồng tiền, không hề nghiêm nghị, rất dễ khiến người khác có thiện cảm, cho dù là nam hay nữ. “Không cần.” Cứng nhắc, trực tiếp, không hề có chút ý tứ thương […]

Chương 388: So găng (2)

NNếu như nói Thời Cảnh là trụ cột của “Lôi Thần” thì người đang đứng trước mặt lúc này đây chính là nơi tồn tại linh hồn của “Lôi Thần”! Ba năm trước Lưu Minh may mắn được gia nhập đội tác chiến đặc chủng thuộc hệ thống cao nhất của lục quân, thời gian vào đã trải qua vô số vòng loại tàn khốc, cuối cùng mới đột phá được vòng vây. Anh ta được coi là người tương […]