Chương 80: Thực ra anh rất thèm muốn tôi

Người đàn ông “ồ” một tiếng nhưng không có động tĩnh gì, bình tĩnh cầm cốc lên, uống hết chỗ nước ấm mà cô vừa rót. “Nhưng anh không nghe.” “Tín hiệu trong thang máy không tốt.” “Vậy bây giờ phải làm thế nào?” Đàm Hi rụt đầu, dáng vẻ nhụt chí mang theo một chút ấm ức. “Cái gì mà làm thế nào?” “Tôi không có đồ lót để mặc, qυầи ɭóŧ cũng ướt rồi.” “Khụ khụ!” “Uống chậm […]

Chương 79: Anh lau cho tôi

Người đàn ông nhíu mày, chậm rãi thốt ra ba chữ “Mã hậu pháo”. Nụ cười Đàm Hi cứng ngắc. Được thôi, cô thừa nhận, sau khi bản thân mình xảy ra chuyện mới thấu hiểu hết, mới đầu cô uy hϊếp Tống Bạch chỉ vì muốn thoát thân, còn sau đó cô đâm gã ta thật đa phần là bởi vì thẹn quá hóa giận. Dám cược cô không dám đúng không? Được, vậy thì bà đây đâm thật […]

Chương 78: Cô không sợ chết sao?

Người đàn ông nhíu mày, bỗng nhiên, trên trán bị phủ thêm một tầng ấm áp. Ngón tay trắng nõn lướt qua, giống như chiếc bàn là, đè phẳng những chỗ nhăn nheo, “Xấu!” Lục Chinh im lặng, nắm lấy tay cô, ấn chặt cổ tay, Đàm Hi bị anh kéo đến phòng khách. “Cầm lấy.” Đàm Hi nghiêng đầu nhìn anh thì thấy chiếc máy sấy do anh đưa đến, nhưng cô không những không nhận mà còn giấu […]

Chương 77: Sức hấp dẫn của bàn tay

Một bồn nước ấm, năm giọt tinh dầu dưa leo, cả bồn tắm bị phủ kín bởi một tầng hơi nước. Khi cởi đồ, Đàm Hi mới phát hiện ra trên người mình không phải là chiếc khăn tắm rẻ tiền khi ở Tiểu Nam Quốc nữa mà là một bộ quần áo. Tay dài vạt dài, rộng rãi cao cổ, giống như một thùng nước màu nâu, phủ kín từ cổ cho đến đầu gối. Một chữ, xấu! Hai […]

Chương 76: Chẳng phải cô phải gọi anh ấy là cậu sao?

“Không đi bệnh viện đâu…” Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, cô nắm lấy tay áo người đàn ông, quật cường dặn dò. Lục Chinh bế cô lên xe, hạ thấp ghế sau xuống. Giơ tay ra đặt lên trán, rồi lại đặt lên gò má, mi tâm nhíu chặt lại. … Đàm Hi bị cái nóng làm cho tỉnh lại, cô có cảm giác như đang ở trong phòng xông hơi, toàn thân nhớp nháp. Phòng xông […]

Chương 75: Lục chinh, ba phút cuối cùng!

Cố gắng đi xiêu vẹo vào một con ngõ nhỏ, mặc kệ tất cả những ánh mắt đánh giá tò mò của người đi đường, Đàm Hi chống tay vào tường, ngồi xuống một chiếc ghế đá bên đường. Hít thở sâu, siết chặt lấy áo khoác, đầu lưỡi liếm quanh chạm vào mùi tanh để cô có thể miễn cưỡng duy trì được sự tỉnh táo. Phía xa xa, mặt trời đã lặn đi quá nửa, ráng chiều rực […]

Chương 74: Lục chinh, tôi không thích tần thiên lâm

Có được không? Được cái rắm ấy! Khoảnh khắc đó, Lục Chinh hơi ngẩn người, thậm chí sợ rằng tiếp theo đó cô sẽ đại nghịch bất đạo buông lời “cuồng ngôn”! Anh càng sợ mình sẽ không trốn thoát được khỏi ma chướng do tiểu yêu tinh này bày ra. Dù sao thì, anh cũng là một người đàn ông, cũng có nhu cầu sinh lý không thể bình thường hơn được nữa, huống hồ, người anh đang phải […]

Chương 73: Tôi cắm sừng lên đầu hắn vậy

Nghe xong, Đàm Hi bật cười khanh khách. Dưới đôi mày kiếm, sắc mắt sánh động. “Không có lương tâm! Rõ ràng là anh chọc tôi trước!” Lục Chinh giận quá bật cười, “Tôi chọc cô ư?” “Ừm!” “Tôi chọc cô bao giờ thế?” “Lúc nào cũng chọc!” “Cãi chày cãi cối.” “Còn không chịu thừa nhận sao? Cả ngày anh cứ lượn lờ trước mặt tôi, bày ra cái bản mặt thối người sống chớ có lại gần, lạt […]

Chương 72: Này cô gái, em không nên trêu chọc tôi!

“Đủ rồi!” Giận dữ quát lên, gân xanh nổi đầy trên trán. Tim gan Tống Bạch đều run rẩy cả lên. Đàm Hi che mặt, mím môi cười trộm, đương nhiên cô biết câu quát tháo vừa rồi là giành cho ai. Giả ngốc thôi, dù sao thì cô cứ cố tình không hiểu là được. Chỗ cắn cứ cắn, chỗ cào cứ cào, không hề ảnh hưởng gì. Ai bảo cô bị sập bẫy cơ chứ? Từ khi nhìn […]

Chương 71: Tôi vừa triệu hồi thì anh đã đến rồi

Lục Chinh không ngờ, anh lại gặp lại Đàm Hi trong hoàn cảnh này. Cô gái với đôi tay đầy máu nhưng ánh mắt lại sắc bén như băng, trong màu đỏ tươi là sự ngoan tuyệt được ăn cả ngã về không khiến người khác kinh hãi. Dường như là một người hoàn toàn khác so với đồ lưu manh, mặt dày trong ấn tượng của anh. Anh không phải là người thích xen vào chuyện của người khác, […]