Hồi 21: Tử hà công cứu mạng thiếu tiêu đầu

Hồi 21: Tử hà công cứu mạng thiếu tiêu đầu

Dư Thương Hải quay đầu lại thấy một người đứng bên cửa sổ. Đó chính là Lệnh Hồ Xung. Dư Thương Hải càng tức giận nhưng tám chữ “Ỷ lớn hiếp nhỏ, cái đồ mặt mâm!” lại chính là câu nói khích bác hoàn toàn đúng. Võ công của hai tên này kém lão rất xa, nếu muốn giết chúng thì chỉ cần giơ tay lên một cái là xong, nhưng bốn chữ “Ỷ lớn hiếp nhỏ” dù thế nào lão cũng không tránh khỏi. Mà đã là “Ỷ lớn hiếp nhỏ” thì bốn chữ sau “cái đồ mặt mâm” ráp vào rất thuận miệng. Nhưng nếu bỏ qua thì nỗi tức giận này làm sao nuốt trôi được? Lão cười khẩy nhìn Lệnh Hồ Xung nói:

– Chuyện của ngươi sau này ta sẽ tìm sư phụ của ngươi tính sổ.

Lão quay sang Lâm Bình Chi nói:

– Tiểu tử, ngươi là người của môn phái nào?

Lâm Bình Chi cả giận quát:

– Cẩu tặc, ngươi đã hại ta nhà tan cửa nát, bây giờ còn bày đặt hỏi ta ư?

Dư Thương Hải lấy làm lạ hỏi:

– Ta có bao giờ biết một người xấu xí như ngươi đâu? Cái gì mà nhà tan cửa nát, chuyện đó ở đâu ra?

Nhưng ở chỗ này đông người, có nhiều tai mắt, lão không muốn hỏi tiếp, bèn quay qua bảo Hồng Nhân Hùng:

– Nhân Hùng, ngươi giết tiểu tử này trước rồi hãy bắt Lệnh Hồ Xung.

Lão sai đệ tử phái Thanh Thành ra tay thì không ai nói được là “Ỷ lớn hiếp nhỏ”.

Hồng Nhân Hùng đáp dạ rồi rút kiếm xông lên.

Lâm Bình Chi giơ tay định rút thanh kiếm sau lưng, nhưng vừa nhấc tay thì trường kiếm sáng loáng của Hồng Nhân Hùng đã đâm tới trước ngực chàng. Lâm Bình Chi la to:

– Dư Thương Hải, Lâm Bình Chi ta…

Dư Thương Hải giật mình kinh hãi, tay trái vội phóng chưởng, chưởng phong làm thanh kiếm của Hồng Nhân Hùng bị chấn động bay chếch ra ngoài rồi văng đi.

Dư Thương Hải hỏi:

– Ngươi nói sao?

Lâm Bình Chi nói:

– Lâm Bình Chi ta có chết thành ma quỷ thì cũng phải tìm ngươi đòi mạng.

Dư Thương Hải nói:

– Ngươi… ngươi là Lâm Bình Chi của Phước Oai tiêu cục ư?

Lâm Bình Chi biết mình không còn cách nào giấu mặt được nữa, chàng muốn ngang nhiên nhận lấy cái chết oanh liệt cho thỏa chí. Hai tay chàng xé hết những miếng thuốc dán trên mặt rồi nói to:

– Đúng vậy, ta là Lâm Bình Chi của Phước Oai tiêu cục ở Phúc Châu. Nhi tử của lão chọc ghẹo gái nhà lành là do ta giết đấy. Lão hại ta nhà tan cửa nát; gia gia và má má của ta lão… lão… lão đem giam giữ ở đâu?

Chuyện phái Thanh Thành khiêu chiến với Phước Oai tiêu cục đã lan truyền khắp giang hồ. Chuyện Trường Thanh Tử trước kia thất bại dưới kiếm của Lâm Viễn Đồ, trong võ lâm không ai không biết. Người ta đều nói phái Thanh Thành quyết chí muốn cướp đoạt Tịch tà kiếm phổ nhà họ Lâm. Lệnh Hồ Xung đã nghe qua chuyện này, nên lúc trên Hồi Nhạn lâu mới dụ được La Nhân Kiệt khom người xuống nghe và lượm kiếm đâm chết hắn. Mộc Cao Phong cũng biết được tin này, bây giờ lại nghe gã lưng gù giả này nói là “Lâm Bình Chi ở Phước Oai tiêu cục” khiến Dư Thương Hải vừa nghe gã xưng tên ra đã vội phát chưởng gạt thanh trường kiếm của Hồng Nhân Hùng đi, vẻ mặt lại vô cùng quan tâm. Xem ra Tịch tà kiếm phổ đích xác ở trong tay chàng thanh niên này.

Dư Thương Hải đưa tay trái ra nắm chặt lấy cổ tay phải của Lâm Bình Chi, kéo Lâm Bình Chi qua hướng lão. Mộc Cao Phong quát:

– Khoan đã!

Lão phóng người ra, đưa tay nắm chặt cổ tay trái của Lâm Bình Chi kéo ngược về phía mình. Hai cánh tay của Lâm Bình Chi bị hai lão dùng kình lực mạnh kéo ra hai bên; các khớp xương kêu lên rắc rắc. Chàng đau quá, muốn ngất xỉu.

Dư Thương Hải biết nếu mình tăng thêm kình lực thì Lâm Bình Chi lập tức chết như chơi. Trường kiếm trong tay phải lão giơ lên nhằm Mộc Cao Phong đâm tới rồi quát:

– Mộc huynh buông tay ra!

Tay trái Mộc Cao Phong vung lên, choang một tiếng, gạt trường kiếm ra. Trong tay của lão đã cầm một thanh loan đao sáng.

Dư Thương Hải triển khai kiếm pháp, phát ra những âm thanh veo véo không ngớt, trong khoảnh khắc đã liên tiếp tấn công Mộc Cao Phong bảy tám chiêu. Lão nói:

– Mộc huynh, huynh với ta không thù không oán, hà tất vì tên tiểu tử này mà làm tổn thương hòa khí hai bên?

Tay của Dư Thương Hải vẫn nắm chặt tay phải của Lâm Bình Chi, không chịu buông ra.

Mộc Cao Phong sử loan đao gạt đỡ từng đường kiếm của Dư Thương Hải, miệng nói:

– Vừa rồi ở trước mặt nhiều người, tiểu tử này đã dập đầu lạy ta, gọi ta là “gia gia”, mọi người đều nghe thấy cả. Tại hạ và Dư quán chủ tuy xưa nay chưa có thù oán gì, nhưng Dư quán chủ bắt giết người gọi tại hạ bằng “gia gia” là làm cho tại hạ mất mặt. Làm gia gia mà không thể che chở được cho tôn tử thì sau này còn có ai gọi tại hạ là gia gia nữa?

Hai người vừa nói vừa đánh nhau, tiếng đao kiếm loảng choảng không ngừng, càng lúc càng nhanh.

Dư Thương Hải cả giận nói:

– Mộc huynh, tên này đã giết con của ta, mối thù giết con, sao có thể không trả?

Mộc Cao Phong cười ha hả nói:

– Được, tại hạ nể mặt Dư quán chủ, giúp Dư quán chủ báo thù. Nào, nào, nào! Các hạ kéo hắn về phía trước còn tại hạ lôi hắn về phía sau. Một, hai, ba! Chúng ta cùng xé tiểu tử này ra làm hai mảnh.

Nói xong lão lại hô to:

– Một, hai, ba!

Tiếng “ba” vừa ra khỏi miệng, lão liền gia tăng kình lực, xương cốt toàn thân Lâm Bình Chi kêu lên rắc rắc.

Dư Thương Hải sợ vô cùng. Lão nghĩ rằng để báo thù thì không nên nóng ruột, kiếm phổ còn chưa lấy được, quyết không thể làm tổn thương tính mạng Lâm Bình Chi. Lão lập tức buông tay ra. Lâm Bình Chi bị lôi qua phía Mộc Cao Phong.

Mộc Cao Phong cười ha hả rồi nói:

– Đa tạ, đa tạ! Dư quán chủ thật là một hảo bằng hữu, giao tình tốt, nể mặt Mộc đà tử đến nỗi ngay cả mối thù giết con cũng bỏ qua. Trên giang hồ trọng nghĩa như vậy thật hiếm có người thứ hai.

Dư Thương Hải lạnh lùng nói:

– Mộc huynh biết vậy thì tốt rồi. Lần này tại hạ nhường một bước nhưng sau này sẽ không có lần thứ hai đâu.

Mộc Cao Phong cười hà hà nói:

– Cũng chưa chắc đâu. Dư quán chủ nghĩa khí cao tận mây xanh, không chừng lần thứ hai lại có thể nhường nhịn nữa đó.

Dư Thương Hải hừ lên một tiếng, khoát tay nói:

– Chúng ta đi thôi!

Nói xong, lão thống lãnh đệ tử bổn môn lập tức rút lui.

Lúc này Định Dật sư thái vì nóng lòng cứu Nghi Lâm, cùng với quần ni phái Hằng Sơn qua hướng Tây lục lạo tìm kiếm. Lưu Chính Phong thống lãnh bọn đệ tử qua hướng Đông. Bọn phái Thanh Thành đã đi khỏi, bên ngoài Quần Ngọc viện chỉ còn lại Mộc Cao Phong và Lâm Bình Chi.

Mộc Cao Phong cười hi hi nói:

– Ngươi không phải gù lưng mà là một tiểu tử tuấn tú. Tiểu tử, ngươi không cần gọi ta là gia gia nữa. Đà tử này rất mến ngươi, muốn thu nhận ngươi làm đồ đệ, ngươi thấy sao?

Vừa rồi, Lâm Bình Chi bị hai lão dùng nội lực thượng thừa lôi kéo, toàn thân đau đớn vô cùng. Chàng nghe Mộc Cao Phong nói vậy, bèn nghĩ bụng: Võ công của lão gù này cao thâm hơn gia gia mình gấp mười lần, Dư Thương Hải đối với lão cũng có phần kiêng kỵ. Mình muốn báo thù tuyết hận phải bái lão làm sư phụ thì mới có hy vọng. Nhưng lão thấy tên đệ tử phái Thanh Thành đó vung kiếm giết mình mà cứ lờ đi như không thấy gì hết, khi vừa nghe đến lai lịch của mình đã lập tức ra tay tranh đoạt với Dư Thương Hải. Bây giờ lão lại muốn nhận mình làm đệ tử, hiển nhiên không phải là có lòng tốt rồi.

Mộc Cao Phong thấy vẻ mặt chàng do dự, lại nói:

– Võ công, thanh danh của Tái Bắc minh đà ngươi đã biết rồi đó. Cho đến hôm nay, ta chưa từng thu nhận một tên đệ tử nào. Ngươi bái ta làm sư phụ thì sư phụ sẽ đem hết võ công tài nghệ truyền thụ cho ngươi; lúc đó, đừng nói bọn tiểu tử phái Thanh Thành quyết không phải là đối thủ của ngươi mà giả tỷ như ngươi muốn đánh bại Dư Thương Hải nào có khó gì? Tiểu tử, sao lại chẳng khấu đầu bái sư phụ?

Lão nói càng thiết tha bao nhiêu thì Lâm Bình Chi lại càng nghi ngờ bấy nhiêu. Chàng nghĩ: Nếu lão thật sự thương ta tại sao vừa rồi lại nắm chặt tay ta, dùng hết sức mà kéo, không có chút gì thương xót? Ác tặc Dư Thương Hải biết ta là kẻ đại thù sẽ giết lão về sau, mà vẫn không muốn kéo cho ta chết luôn. Rõ ràng bọn chúng vì Tịch tà kiếm phổ gì gì đó. Trong Ngũ Nhạc kiếm phái có biết bao nhiêu kẻ sĩ chân chính, võ nghệ cao cường. Ta quyết không bái lão gù này làm sư phụ.

Mộc Cao Phong thấy chàng vẫn còn chần chừ thì nỗi bực tức trong lòng bốc lên, nhưng ngoài mặt vẫn cười giả lả, nói:

– Sao? Ngươi chê võ công của đà tử này quá thấp, không đáng làm sư phụ của ngươi sao?

Lâm Bình Chi thấy Mộc Cao Phong trong phút chốc nét mặt xám đen, thần sắc thật là đáng sợ. Nhưng lão chỉ giận lên một chút lại tỏ ra hiền hòa thân thiện ngay. Chàng biết mình đang ở trong hoàn cảnh vô cùng nguy hiểm, nếu không bái lão làm sư phụ, không chừng lão sẽ nổi giận, lập tức giết chết mình. Chàng liền nói:

– Mộc đại hiệp, đại hiệp chịu nhận vãn bối làm đồ đệ, đó là điều mà vãn bối có cầu cũng không được. Chỉ vì vãn bối học võ công gia truyền, nếu như khấu đầu nhận minh sư khác thì phải được gia phụ ưng thuận. Điều đó một là gia pháp, hai là quy củ trong võ lâm.

Mộc Cao Phong gật đầu nói:

– Ngươi nói cũng có lý, nhưng chút võ nghệ của ngươi chỉ để chơi thôi chứ không thể nói là công phu được. Gia gia của ngươi xem ra võ công cũng có giới hạn; lão nhân gia ta hôm nay nhất thời hứng khởi trong lòng, muốn nhận ngươi làm đồ đệ, chứ sau này ta chưa chắc đã có hứng như vậy đâu. Cơ duyên này tự nhiên gặp chớ không phải cầu mà được. Tiểu tử, ta thấy ngươi dường như có vẻ lanh lợi mà sao lại hồ đồ vậy? Thôi ngươi cứ khấu đầu bái sư trước, sau này ta sẽ nói với gia gia ngươi, chắc lão cũng không dám không thuận đâu.

Lâm Bình Chi đáp:

– Mộc đại hiệp, phụ mẫu của vãn bối rơi vào tay phái Thanh Thành, chưa rõ sống chết ra sao. Vãn bối cầu xin Mộc đại hiệp cứu phụ mẫu ra; lúc đó vãn bối sẽ cảm ân báo đáp, Mộc đại hiệp có điều chi dạy bảo thì vãn bối cũng xin tuân theo.

Mộc Cao Phong cả giận nói:

– Cái gì? Ngươi mặc cả với ta à? Tiểu tử, ngươi có cái gì nào, ta còn chưa nhận ngươi làm đồ đệ mà ngươi đã ra yêu sách với ta ư? Có lý nào như vậy, có lý nào như vậy?

Lão chợt nhớ lại Dư Thương Hải trước mặt mọi người còn nhượng bộ, không chịu xé đôi kẻ thù giết con mình, tất nhiên là có mưu đồ trọng đại khác. Dư Thương Hải là một con người như vậy, sao có thể dễ dàng bỏ qua mối thù cho được? Chắc có lẽ lời truyền tụng trên giang hồ không sai. Tịch tà kiếm phổ nhà họ Lâm xác thực là rất quý báu, chỉ cần thu nhận tiểu tử này làm đồ đệ thì bộ võ học bí truyền này sớm muộn gì cũng lọt vào tay ta.

Lão nói:

– Mau dập đầu lạy ba lạy. Khi ngươi đã là đệ tử của ta, Dư Thương Hải bắt phụ mẫu của đệ tử ta thì ta cứ đến mà bắt lão thả người ra, danh chánh ngôn thuận. Ta mà đến, lão dám không thả phụ mẫu ngươi ra ư?

Lâm Bình Chi dốc lòng muốn cứu cha mẹ, chàng nghĩ bụng: Gia gia, má má đang ở trong tay gian tặc, sống một ngày bằng cực nhục cả năm. Nói gì đi nữa cũng phải mau cứu cha mẹ ra. Ta nhất thời chịu khuất phục, bái lão làm sư phụ, chỉ cần lão cứu được gia gia má má thì dù có gặp chuyện tày trời ta cũng cam chịu.

Chàng lập tức quỳ xuống toan dập đầu lạy. Mộc Cao Phong sợ chàng đổi ý, liền đưa tay đặt lên đầu chàng ấn xuống.

Lâm Bình Chi vốn đã muốn cúi đầu bái lạy nhưng bị lão dùng lực đè như vậy thì chàng lại phát sinh ý thức trái ngược, cổ của chàng cứng ngắc, không để cho lão đè xuống tiếp. Mộc Cao Phong cả giận nói:

– Hừ, ngươi không chịu dập đầu lạy sao?

Lão tăng thêm kình lực. Lâm Bình Chi vốn là người tâm cao khí ngạo, làm thiếu tiêu đầu đã quen, bình thường chỉ có người phụng thừa, trước giờ chưa chịu khuất phục ai. Giờ vì nóng lòng muốn cứu phụ mẫu nên chàng quyết ý khấu đầu bái sư nhưng Mộc Cao Phong lại ra chiều ức hiếp, khiến cho bản tính quật cường của chàng nổi lên. Chàng nói lớn:

– Khi nào tiền bối cứu được cha mẹ của vãn bối ra thì vãn bối mới bái tiền bối làm sư phụ. Bây giờ muốn vãn bối khấu đầu thì vạn lần cũng không được.

Mộc Cao Phong nói:

– Vạn lần không được ư? Thử xem, có quả thật là vạn lần không được chăng?

Lão tăng thêm một phần kình lực. Lâm Bình Chi cố sức ngay lưng ra muốn đứng dậy nhưng trên đầu như có tảng đá ngàn cân đè xuống làm sao có thể đứng dậy được? Hai tay chàng chống xuống đất, ra sức cựa quậy. Mộc Cao Phong lại tăng thêm một phần kình lực nữa. Lâm Bình Chi nghe xương cổ của mình kêu lên rắc rắc. Mộc Cao Phong cười ha hả nói:

– Ngươi có chịu lạy hay không? Ta mà tăng thêm một phần kình lực nữa thì cái cổ của ngươi gãy ngay.

Đầu của Lâm Bình Chi bị lão ấn xuống từng tấc, còn cách đất không quá nửa thước. Chàng cố sức la lên:

– Ta không lạy là không lạy!

Mộc Cao Phong nói:

– Để xem ngươi có lạy hay không?

Bỗng nhiên, Lâm Bình Chi cảm thấy trên lưng mình có luồng hơi nóng, một lực đạo ôn hòa truyền vào người chàng khiến áp lực trên đầu chàng nhẹ hẳn đi. Hai tay đang chống dưới đất dùng sức bật mạnh, đứng dậy được.

Chuyện này vượt ra ngoài sự tiên liệu của Lâm Bình Chi, riêng Mộc Cao Phong lại càng kinh hãi. Vừa rồi, một luồng kình lực xông đến tay lão, dường như là Tử hà công của phái Hoa Sơn nổi tiếng trong võ lâm. Nghe nói môn nội công này khó luyện vô cùng, nó mềm mại như mây tím nhưng lại tiềm ẩn một kình lực vô cùng thâm hậu, về sau bao phủ cả trời đất, thế lực cực mạnh không thể ngờ được. Hai chữ Tử hà cũng từ đó mà ra.

Mộc Cao Phong vô cùng kinh ngạc. Lão lại đưa tay rất nhanh đặt lên đầu Lâm Bình Chi; lòng bàn tay vừa đụng đến đỉnh đầu Lâm Bình Chi thì trên đỉnh đầu của chàng xông ra một luồng nội công ôn hòa. Hai luồng kình lực đụng nhau làm cho cánh tay của Mộc Cao Phong phát tê, ngực lão cũng ngấm ngầm đau nhức. Lão lùi ra sau hai bước, cười ha hả rồi nói:

– Nhạc huynh phái Hoa Sơn phải không? Sao lại lén núp bên chân tường đùa giỡn với đà tử?

Ở sau góc tường có tiếng cười to, một thư sinh mặc áo bào màu xanh nhẹ nhàng bước ra; tay phe phẩy cây quạt lông, tinh thần rất thoải mái, cười nói:

– Mộc huynh, nhiều năm không gặp, dáng vẻ vẫn như xưa. Thật đáng mừng!

Mộc Cao Phong thấy người trước mặt quả nhiên là Quân tử kiếm Nhạc Bất Quần, chưởng môn phái Hoa Sơn. Trước giờ đối với Nhạc Bất Quần, lão rất úy kỵ. Bây giờ vừa lúc lão ra tay uy hiếp gã tiểu bối võ công bình thường này thì lại giáp mặt Nhạc Bất Quần ra tay cứu hắn. Bất giác lão lúng túng, giả bộ tươi cười, nói:

– Nhạc huynh, huynh càng ngày càng trẻ ra, đà tử thật muốn bái huynh làm sư phụ để học cái thuật Âm dương thái bổ của huynh.

Nhạc Bất Quần “hừ” một tiếng rồi cười nói:

– Đà tử ăn nói càng ngày càng tẻ nhạt, gặp mặt cố nhân không nói chuyện tâm tình mà lại nói những lời vẩn vơ. Tiểu đệ có biết gì về công phu tà môn ấy đâu!

Mộc Cao Phong cười nói:

– Huynh nói là không biết công phu thái bổ, không ai tin đâu. Tại sao huynh đã gần sáu mươi tuổi rồi mà bỗng nhiên phản lão hoàn đồng, xem ra giống như thuộc hàng con cháu của đà tử này vậy?

Lúc Mộc Cao Phong buông tay ra, Lâm Bình Chi liền nhảy lùi mấy bước, nhìn thấy một vị thư sinh có năm chòm râu dài, vẻ mặt như ngọc, đầy vẻ chính khí, lòng chàng ngưỡng mộ vô cùng. Chàng biết vừa rồi người này đã ra tay cứu mình. Nghe Mộc Cao Phong gọi người này là Nhạc huynh phái Hoa Sơn, chàng nghĩ thầm trong bụng: Nhân vật này trông như thần tiên, phải chăng là Nhạc tiên sinh, chưởng môn phái Hoa Sơn? Nhưng nhìn lão lại không quá bốn mươi tuổi, thì xem ra không phải vậy. Gã Lao Đức Nặc kia là đệ tử của lão nhưng lại già hơn lão nhiều.

Khi nghe Mộc Cao Phong khen lão có thuật trụ nhan, chàng mới nghĩ ra: Mình đã từng nghe mẫu thân nói qua, những cao thủ trong võ lâm luyện nội công đến mức tinh thâm thì không những trường thọ bất lão mà còn có thể phản lão hoàn đồng. Vị Nhạc tiên sinh này có lẽ đã luyện được công phu đến mức đó.

Lâm Bình Chi nghĩ đến đây, không kìm được sự khâm phục.

Nhạc Bất Quần mỉm cười nói:

– Mộc huynh vừa gặp mặt đã chẳng có lời nào hay ho. Mộc huynh, chàng thiếu niên này là một hiếu tử, lại đầy lòng hiệp nghĩa, tất có ngày thành danh, chẳng trách Mộc huynh yêu thích hắn. Ngày nay, hắn gặp nhiều hoạn nạn cũng chỉ vì ngày trước ở Phúc Châu đã trượng nghĩa cứu giúp tiểu nữ Linh nhi mà ra. Tiểu đệ không thể không ra tay giúp hắn, mong Mộc huynh hãy nể mặt tiểu đệ mà nương tay cho hắn.

Mộc Cao Phong lộ vẻ kinh ngạc nói:

– Cái gì? Tiểu tử này bản lĩnh có chút xíu như vậy mà có thể cứu được Linh nhi điệt nữ ư? Những l ời này phải nói ngược lại mới đúng, Linh nhi điệt nữ có con mắt tinh đời như nam tử…

Nhạc Bất Quần biết lão gù này ăn nói thô tục, để lão nói tiếp nữa thì chẳng có lời hay ho nào nên chặn họng lão lại, bèn nói:

– Đồng đạo trên giang hồ gặp lúc nguy nan, ai cũng nên ra tay tương trợ, dù thịt nát xương tan cũng là cứu mà một lời nói đỡ cũng là cứu, không màng đến võ công cao hay thấp. Mộc huynh, nếu huynh quyết ý nhận hắn làm đồ đệ thì nên để cho thiếu niên này bẩm lại phụ mẫu rõ, rồi đến quy đầu làm môn hạ của quý phái, há không vẹn toàn cho cả hai bên sao?

Mộc Cao Phong thấy Nhạc Bất Quần đã nhúng tay vào thì chuyện hôm nay khó đạt như ý nguyện bèn lắc đầu nói:

– Đà tử nhất thời hứng khởi muốn nhận hắn làm đồ đệ, bây giờ thì đã mất hứng rồi. Tiểu tử này có dập đầu lạy một vạn cái thì tiểu đệ cũng không nhận nữa đâu.

Lão nói xong liền phóng chân trái đá bốp một cái, Lâm Bình Chi lộn nhào văng ra mấy trượng. Chuyện này vượt ra ngoài sự phỏng đoán của Nhạc Bất Quần, lão hoàn toàn không ngờ Mộc Cao Phong nhấc chân lên là đá, lại không có một chút dấu hiệu báo trước nên không kịp ra tay cản trở.

Lâm Bình Chi ngã nhào về phía sau rồi lập tức đứng dậy, dường như chưa bị thương tích gì.

Nhạc Bất Quần nói:

– Mộc huynh sao lại cư xử như bọn trẻ con? Tiểu đệ phải nói huynh là phản lão hoàn đồng mới đúng.

Mộc Cao Phong cười nói:

– Nhạc huynh yên tâm, đà tử này có to gan đến đâu cũng không dám đắc tội với vị… vị… của huynh… ha ha… Tiểu đệ cũng không biết vị này là cái gì của Nhạc huynh. Tạm biệt, tạm biệt, thật không ngờ uy danh lừng lẫy như phái Hoa Sơn mà vẫn còn thèm khát Tịch tà kiếm phổ.

Lão vừa nói vừa vung tay thoái lui.

Nhạc Bất Quần tiến lên, lớn tiếng nói:

– Mộc huynh, huynh nói cái gì vậy?

Gương mặt lão hiện lên sắc tía, nhưng chỉ trong khoảnh khắc những sắc tía vừa xuất hiện lại tàn đi ngay, sắc mặt trở lại như cũ.

Mộc Cao Phong thấy mặt lão đầy sắc tía, lòng không khỏi hồi hộp, nghĩ bụng: Quả nhiên là Tử hà công của phái Hoa Sơn rồi. Kiếm pháp của Nhạc Bất Quần đã cao minh, lại luyện được môn nội công thần kỳ này, đà tử ta không thể đắc tội với lão được.

Lão lập tức cười hi hi nói:

– Tiểu đệ không biết Tịch tà kiếm phổ là cái thứ gì, chỉ thấy lão Dư Thương Hải phái Thanh Thành bất chấp tính mệnh mà tìm mọi cách để chiếm đoạt nên thuận miệng nói càn vài câu. Nhạc huynh bất tất để bụng làm chi.

Lão nói xong liền xoay người vọt đi.

Nhạc Bất Quần nhìn theo Mộc Cao Phong cho đến lúc bóng y mất hút. Lão thở dài, lẩm bẩm:

– Trong võ lâm, những người có công phu như hắn rất là hiếm thấy. Vậy mà y cam tâm làm thứ…

Lão nén lại hai chữ “hạ lưu” không nói ra rồi lại lắc đầu thở dài.

Bỗng nhiên Lâm Bình Chi chạy đến, quỳ hai gối xuống đất, dập đầu lia lịa, nói:

– Kính xin sư phụ thu nhận vào môn tường. Đệ tử nguyện tuân theo lời giáo huấn, nghiêm giữ môn quy, quyết không dám có một chút phản bội sư mệnh.

Nhạc Bất Quần mỉm cười nói:

– Nếu ta thâu nhận ngươi làm đồ đệ thì khó tránh khỏi bị Mộc đà tử nói lén sau lưng rằng ta cướp đoạt đồ đệ của lão.

Lâm Bình Chi khấu đầu nói:

– Đệ tử vừa thấy sư phụ lòng đã vô cùng ngưỡng mộ. Đệ tử thành tâm thành ý cầu khẩn.

Chàng nói xong, lại dập đầu liên tục.

Nhạc Bất Quần cười nói:

– Được rồi. Ta thu nhận ngươi làm đệ tử thì không khó; có điều ngươi chưa bẩm rõ với phụ mẫu, không biết hai vị có bằng lòng hay không.

Lâm Bình Chi nói:

– Nếu được ân sư thu nạp đệ tử vào môn tường thì gia phụ, gia mẫu sẽ rất vui mừng, quyết không có lý do gì mà không đồng ý. Gia phụ, gia mẫu đang bị bọn ác tặc Thanh Thành giam cầm, xin sư phụ ra tay cứu giúp.

Nhạc Bất Quần gật đầu nói:

– Đứng lên đi! Được, chúng ta đi tìm song thân của ngươi ngay.

Lão quay đầu lại gọi:

– Đức Nặc, A Phát, San nhi! Tất cả ra đây!

Từ sau góc tường, một đám đông đi ra, chính là bọn đệ tử của phái Hoa Sơn. Thì ra những người này đã đến đây từ lâu rồi; Nhạc Bất Quần bảo họ núp ở sau cho đến lúc Mộc Cao Phong bỏ đi mới xuất hiện để Mộc Cao Phong khỏi cảm thấy bẽ bàng khi gặp quá nhiều người. Bọn Lao Đức Nặc hớn hở chúc tụng:

– Chúc mừng sư phụ thu nhận thêm đệ tử.

Nhạc Bất Quần cười nói:

– Bình Chi, đây là những sư ca mà ngươi đã gặp trong quán trà nhỏ rồi. Ngươi hãy làm lễ ra mắt các vị sư ca đi.

Lão già là nhị sư huynh Lao Đức Nặc; hán tử tướng mạo cao lớn là tam sư huynh Lương Phát; gã ăn mặc như phu khuân vác là tứ sư huynh Thi Đới Tử; gã lúc nào cũng cầm bàn tính là ngũ sư huynh Cao Căn Minh. Còn lục sư huynh Lục Đại Hữu là nhân vật đặc biệt, ai thấy một lần cũng sẽ khó quên. Ngoài ra, còn có thất sư huynh Đào Điếu, bát sư huynh Anh Bạch La là hai đệ tử còn rất trẻ. Lâm Bình Chi lần lượt đến bái kiến mọi người. Bỗng nhiên sau lưng Nhạc Bất Quần vang lên một tràng cười trong trẻo:

– Gia gia, hài nhi là sư tỷ hay là sư muội của y?

Lâm Bình Chi ngây người ra, nhận ra đó là tiếng nói của thiếu nữ bán rượu ở thành Phúc Châu mà các môn hạ phái Hoa Sơn đều gọi cô ta là “tiểu sư muội”. Thì ra cô ta là con gái của sư phụ. Chỉ thấy phía sau áo bào xanh của Nhạc Bất Qu ần ló ra nửa khuôn mặt trái xoan trắng như tuyết; con mắt bên trái đen tròn lúng liếng nhìn chàng từ đầu đến chân rồi lại ẩn vào phía sau lưng Nhạc Bất Quần. Lâm Bình Chi nghĩ bụng: Thiếu nữ bán rượu dung nhan thật xấu xí, mặt đầy vết sẹo đậu mùa, tại sao lại trở thành xinh đẹp như vậy? Cô ta ló đầu ra rồi lại thụt vào, trời lại còn tối, trăng sáng mờ mờ nên không cách nào nhìn rõ được. Nhưng thiếu nữ này dung nhan xinh đẹp là điều không thể nghi ngờ gì nữa.

Chàng lại nghĩ: Cô ta nói là cô ta cải trang đến ngoại thành Phúc Châu bán rượu; Định Dật sư thái lại nói cô ta cải trang thành một người xấu xí. Vậy thì cái bộ dạng xấu xí đó là do cô ta cố ý cải trang mà ra.

Nhạc Bất Quần cười nói:

– Các vị sư huynh nhập môn sau hài nhi đều gọi hài nhi là tiểu sư muội. Số phận làm sư muội của hài nhi đã được định rồi, vậy thì tất nhiên hài nhi cũng là tiểu sư muội thôi.

Thiếu nữ cười nói:

– Hài nhi không chịu đâu. Từ nay về sau, hài nhi phải làm sư tỷ. Gia gia, Lâm sư đệ phải gọi hài nhi là “sư tỷ”; sau này gia gia có thâu nhận thêm một hay hai trăm đệ tử nữa cũng đều phải gọi hài nhi là sư tỷ hết.

Cô vừa nói vừa cười, từ sau lưng Nhạc Bất Quần đi ra. Dưới ánh trăng mờ ảo, Lâm Bình Chi thấy thấp thoáng khuôn mặt vô cùng khả ái, đôi mắt đen láy nhìn đăm đăm vào mặt chàng. Lâm Bình Chi xá dài rồi nói:

– Nhạc sư tỷ, tiểu đệ hôm nay được ân sư mở lòng thâu nhận làm môn hạ. Người nào vào môn hạ trước là lớn, tiểu đệ tất nhiên là sư đệ của sư tỷ rồi.

Nhạc Linh San vui mừng quay người lại phụ thân nói:

– Gia gia, y tự nguyện gọi hài nhi là sư tỷ chứ không phải do hài nhi ép buộc đâu.

Nhạc Bất Quần cười nói:

– Người ta mới nhập môn mà hài nhi lại nói đến hai chữ “ép buộc”. Nếu người nào trong môn hạ ta đều giống như hài nhi, ỷ lớn hiếp nhỏ, há không làm cho y sợ sao?

Nghe lão nói vậy, bọn đệ tử cùng cười rần lên. Nhạc Linh San nói:

– Gia gia, đại sư ca ẩn vào nơi này để dưỡng thương lại bị lão đạo sĩ thối tha Dư Thương Hải đánh cho một chưởng e rằng vô cùng nguy hiểm. Chúng ta mau đi xem đại ca ra sao.

Nhạc Bất Quần chau mày, lắc đầu nói:

– Căn Minh, Đới Tử! Hai ngươi đi khiêng đại sư ca ra đây.

Cao Căn Minh và Thi Đới Tử cùng đồng thanh dạ một tiếng rồi nhảy qua cửa sổ vào phòng. Lát sau cả hai gã đều nói:

– Sư phụ, đại sư ca không có ở đây, phòng trống trơn.

Tiếp theo, ánh sáng xuyên qua cửa sổ. Hai người đã đốt đèn lên. Nhạc Bất Quần cau tít cặp chân mày. Lão không muốn bước vào kỹ viện là nơi ô uế bẩn thỉu, bèn bảo Lao Đức Nặc:

– Ngươi vào trong xem sao.

Lao Đức Nặc đáp:

– Dạ!

Rồi nhảy vào cửa sổ.

Nhạc Linh San nói:

– Hài nhi cũng đi xem sao.

Nhạc Bất Quần xoay tay nắm chặt cổ tay Nhạc Linh San, nói:

– Đừng quấy rầy! Hài nhi không được phép vào những nơi như thế này.

Nhạc Linh San sốt ruột đến muốn khóc, nói:

– Nhưng… nhưng đại ca đang bị trọng thương… e rằng tính mạng của đại ca nguy hiểm.

Nhạc Bất Quần nói nhỏ:

– Đừng đau lòng. Hắn đã được bôi Thiên hương đoạn tục giao của phái Hằng Sơn, không chết đâu mà lo.

Nhạc Linh San vừa sợ hãi vừa vui mừng, hỏi:

– Gia gia! Gia gia làm sao mà biết được?

Nhạc Bất Quần nói:

– Nói nhỏ thôi, đừng có nhiều lời.

Lệnh Hồ Xung đã bị trọng thương, lại bị thêm một chưởng của Dư Thương Hải khiến vết thương càng thêm đau đớn. Hắn hộc ra hai ngụm máu, nhưng thần trí vẫn còn tỉnh táo. Hắn nghe Mộc Cao Phong và Dư Thương Hải giao đấu với nhau, rồi khi mọi người ra đi, lại biết được có sư phụ tới. Lệnh Hồ Xung không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ có sư phụ thôi. Hắn nghe tiếng Mộc Cao Phong và sư phụ đối đáp với nhau, liền nghĩ: Mình đã gây thù oán với nhiều người, không biết sư phụ sẽ trách phạt ra sao.

Nhất thời quên đi vết thương đang đau nhức, hắn quay người về phía giường nói khẽ:

– Đại họa rồi! Sư phụ ta đến, chúng ta phải trốn cho mau.

comments

TIẾU NGẠO GIANG HỒ