NGƯÒI MẸ ĐI LẠC

NGƯÒI MẸ ĐI LẠC

NGƯÒI MẸ ĐI LẠC

Đường phố giờ tan tầm đông như mắc cửi. Có chiếc taxi cứ cố tạt sát vào lề đường, nơi chỗ ngồi của một bà lão ăn xin.

Người thanh niên lái xe chỉ kịp bỏ vội tờ 10 ngàn đồng vào cái nón mê của bà cụ rồi lại vội vã đánh xe đi, tránh những tiếng còi xe đằng sau bóp inh ỏi.

Người khách ngồi trên xe không hết ngạc nhiên về hành động hiếm gặp ấy trong cuộc sống xô bồ mà dường như ai cũng có ít thời gian hơn để quan tâm đến những điều nhỏ nhoi xung quanh.

Người khách hỏi:
– Anh vẫn thường làm thế khi gặp bất cứ người ăn xin nào à?

Ngưòi lái xe trả lời:
– Cũng không hẳn. Chỉ những lúc tôi có sẵn tiền lẻ và không vội.

Người khách ngạc nhiên lại hỏi:
– Tôi thấy tò mò vì trong xã hội này, người giàu rất nhiều, nhưng người ta…

Vị khách không nói tiếp vì nghĩ rằng người thanh niên có thể hiểu được mình định nói gì.

Đáp lại thắc mắc đó là nụ cười hiền hậu của người thanh niên qua gương chiếu hậu.

Người khách lại nói:
– Anh có thể giải thích cho tôi được không? Tôi rất tò mò. Dù sao thì đoạn đường chúng ta đi cũng còn khá dài.

Ra khỏi nút giao thông, người thanh niên bắt đầu kể chuyện mình với giọng trầm ấm, cảm giác như của một người từng trải và điềm đạm. Tôi là một đứa trẻ bị bỏ rơi, không có gia đình, cũng không biết bố mẹ mình là ai.

Chỉ biết cho tới khi lớn lên, tôi đã gọi một người đàn bà bị tâm thần là mẹ. Nghe hàng xóm kể rằng, ngày đó, khi mẹ nhặt tôi về nuôi, tôi gầy guộc đen đúa như con mèo hen. Mẹ nhặt được tôi ở đâu thì không ai biết. Sau ngày đưa tôi về, đi đâu bà cũng mang tôi theo. Cũng nhờ cái nghề xin ăn thiên hạ của mẹ mà tôi được như ngày hôm nay.

Cho đến giờ tôi vẫn không lý giải nổi tại sao một người đàn bà tâm thần, xin ăn ngày đó đã quyết định đèo bồng thêm một đứa trẻ không biết từ đâu ra. Tôi sống với mẹ gần 20 năm như sống với người thân ruột thịt duy nhất trong đời mình. Tôi đã có thể kiếm tiền nuôi mẹ và không cho mẹ đi xin ăn nữa. Nhưng bệnh của mẹ tôi ngày càng nặng. Bà thường trốn nhà đi, có khi 3 ngày mới về. Một hôm khi đi làm trở về, tôi không thấy mẹ tôi ở nhà.

Tôi tìm mọi cách nhưng không sao tìm thấy mẹ. Bao nhiêu năm qua, tôi không chuyển chỗ ở, hy vọng một ngày nào đó mẹ tôi lại tìm đường trở về nhà.

Câu chuyện người thanh niên kể vừa dứt thì trời bắt đầu mưa. Cả hai người ngồi trong chiếc taxi đều lặng im không ai nói lời nào.
Bên ngoài, bóng dáng những bà mẹ đang đội mưa vội vã trở về nhà với những đứa con thân yêu.

Bạn đọc viết

Truyện ngắn

Truyện tổng hợp